Nhà của Trương Trì do chính tay anh mua, cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Trong thành phố, giá nhà đất tăng lên hàng năm, thế nhưng Trương Trì nghĩ, ít nhiều cũng nên đầu tư một khoản.
Tang Minh giống thấy cái gì dường như cũng mới lạ, ngó trái ngó phải, sờ sờ mó mó, ra bề vô cùng tò mò. Nhìn em trai như vậy, anh có chút đau lòng. Anh từng nghe nói, vì bệnh của con trai, dì cả đã mang hết đồ đạc điện tử cất đi, không sử dụng, thế nhưng từng ấy năm trôi qua, dường như cũng chẳng có gì khởi sắc. Anh thoải mái mở cửa phòng, cho Tang Minh tham quan một lượt.
“Đây là tủ lạnh, nơi cất đồ ăn, phía trên là ngăn đá, phía dưới là ngăn giữ lạnh. Cậu thích ăn kem không? Chưa từng ăn bao giờ à? Ngày mai tôi sẽ mua cho.”
“Đây là nhà bếp, nơi nấu ăn, cậu không nên đụng tới, vô cùng nguy hiểm.”
“Đây là máy giặt, ném quần áo bẩn vào, máy sẽ tự động giặt sạch, chốc nữa tôi sẽ dạy cậu cách dùng.”
“Đây là TV… Đừng sợ, người bên trong đều là giả, sẽ không bò ra đâu.”
Nhà của Trương Trì không giống với mấy căn hộ lộn xộn của đám thanh niên độc thân. Bất kể có bận bịu đến thế nào, anh cũng dành thời gian quét tước gọn gàng sạch sẽ, đây đã là thói quen từ nhỏ của Trương Trì. Từ một tỉnh nhỏ ra thành phố lớn, lúc đầu thực có chút bỡ ngỡ, nhưng rồi lâu lâu cũng dần hòa nhập, anh biết cách trung hòa giữa hai nét văn hóa, nên những phong tục ở quê, Trương Trì không bởi sống ở nơi phồn hoa mà quên mất. Anh lớn lên với Nho giáo, tứ duy bát đức, ngũ luân ngũ thường*, Trương Trì không thấy có chút nào lạc hậu, trái lại dạy con người ta đạo lý, nhân nghĩa làm người. Ví như đầu tư vào căn nhà này là chuyện nhỏ, nhìn thì có vẻ tốn kém, thế nhưng tiết kiệm chi tiêu trong cuộc sống, cuối cùng, lợi vẫn nhiều hơn hại.
(*Ngũ luân là năm mối quan hệ chính yếu: Vua tôi, cha con, anh em, vợ chồng, bè bạn. Ngũ thường là nhân, lễ, nghĩa, trí tín. Tứ duy là lễ, nghĩa, liêm, sỉ. Bát đức là trung, hiếu, nhân, ái, tín, nghĩa, hòa, bình. – theo Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú.)
Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, kim ngắn đã chỉ vào số 6.
“Cậu có đói bụng không?”
Tang Minh bỗng nghiêm mặt: “Bản quân đủ tay đủ chân, có thể tự mình đi kiếm thức ăn.”
Trương Trì gõ một cái lên đầu Tang Minh: “Ngốc nghếch! Cậu đến nhà tôi, đương nhiên tôi sẽ mời cậu ăn.”
Y tức giận kêu lên: “Không được phép gõ đầu bản quân, gõ nhiều sẽ khiến bản quân ngu dốt!”
Trương Trì ngẩn ngơ, thầm nghĩ, nếu đối xử với y như người bình thường, sẽ không khá lên được, thế rồi ánh mắt trở nên nhu hòa, giơ tay vuốt tóc Tang Minh: “Để tôi sờ một cái, cũng sẽ chẳng khiến cậu ngốc thêm được đâu.”
Tang Minh cúi đầu, tai chuyển hồng, dường như có chút ngượng nghịu.
“Đi nào, cậu giúp tôi một tay, chúng ta cùng nhau nấu cơm nhé?”
“Ừm! Chuyện này không làm khó được bản quân!”
Trương Trì chẳng tin người em trai ngờ nghệch của mình có thể giúp anh nấu ăn. Anh giao cho cậu công việc nhặt đậu đũa, ai biết Tang Minh lại là một người nội trợ đảm đang, ngón tay y linh hoạt, cần mẫn làm việc, chỉ chốc lát sau đã nhặt xong, tiến đến bên cạnh Trương Trì, nhìn anh bật lửa nấu ăn.
“Hóa ra chỉ cần chuyển một chút như vậy là có thể ra lửa, cái thứ này của loài người quả nhiên rất thuận tiện!”
“Không được học cái này, khí gas rất nguy hiểm, hít nhiều có thể gây ra chết người.”
“Bản quân hít nhiều cũng sẽ chết sao?”
“Cậu hít nhiều à… Thì sẽ biến thành cương thi, mặt đầy đốm đỏ, rất kinh khủng!”
Trương Trì vốn chỉ định hù dọa em trai, ai ngờ phía sau truyền tới một lực rất mạnh, anh đứng không vững, liền bị Tang Minh từ đằng sau kéo lùi hai bước, cả cái chảo cũng rơi xuống đất.
“Cậu làm gì thế?” Trương Trì trợn trừng mắt.
Tang Minh nhíu mày, gắt gao nói: “Ngươi đừng nấu cơm nữa, được không? Thực sự không phải làm đâu, hãy để bản quân nấu! Ngươi hít nhiều khí gas sẽ chết, bản quân… Bản quân cho dù bị biến thành cương thi, có lẽ Quan Âm Bồ Tát vẫn có thể cứu ta được.”
Trương Trì dở khóc dở cười: “Đồ ngốc!”
“Bản quân không ngốc!” Vừa nói, Tang Minh lại kéo Trương Trì lùi ra xa hơn.
“Được rồi được rồi, Tiểu Minh không ngốc, là lỗi của tôi, đã không giải thích rõ. Khí gas này để không hít mới độc, khi đã đốt thành lửa rồi, sẽ không sao đâu.”
“Vậy ngươi dạy ta cách châm lửa.”
“Không được!”
“Tại sao không?”
“Bởi vì tôi muốn làm cơm cho cậu ăn!”
“…” Vành tai lại ửng hồng, từ trong cuống họng, y “ừ” một tiếng.
“Ai ya! Đồ ăn bị cháy rồi!”
Bởi vì món mặn duy nhất đã “hy sinh”, hai người chẳng còn cách nào khác đành ăn chay cho qua bưã. Trương Trì có chút ngượng ngùng, tốt xấu gì cũng là người thân thích ngày đầu tới nhà mình, sớm biết thế này đã dẫn y đi ăn.