Một nhóm binh lính tìm đến ngôi chùa trên núi, áo giáp xộc xệch, mặt mũi nhếch nhác trông vô cùng thảm hại. Vừa nhìn đã biết họ là bại quân trốn từ chiến trường về. Trong thời thế rối ren loạn lạc, chuyện thế này một tháng có thể gặp đến vài lần. Người xuất gia vốn từ bi, chẳng bao giờ cự tuyệt những ai đến gõ cửa chùa.
Ngôi chùa này hương khói không thịnh, lại liên tiếp mấy năm thiên tai, nhiều lắm cũng chỉ có chút đồ chay đạm bạc. Mấy tên bại binh kia cũng không so đo, ăn hết sạch sẽ rồi mà xem chừng vẫn còn chưa no.
Đám bại binh nhất thời nhao nhao. Trong đó có một người cao to râu ria đầy mặt, trừng mắt nhìn đống chén đĩa trống trơn trước mặt một lát rồi bỗng dưng vỗ bàn một cái, mạnh đến mức làm đống chén đĩa nhảy dựng cả lên.
“Mẹ nó chứ, mấy cái thứ này, nhét kẽ răng còn không đủ. Các người đang bố thí cho ăn mày chắc…”
Đứng ra đãi khách là một tăng nhân trung niên, đã quen với mấy chuyện như vậy nên cũng không chút sợ hãi, cúi thấp người nói, “Mời các vị thí chủ đến sương phòng ở hậu viện nghỉ tạm.”
Tên râu xồm kia làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, lẩm bẩm gì đó rồi rút đao ra. Hai gã đứng bên cạnh hắn đồng thời cũng rút binh khí, hiển nhiên là muốn náo loạn một phen.
“Đủ chưa?” Một giọng nói khàn khàn lười biếng vang lên, chậm rãi đâm vào không khí như giương cung múa kiếm, “Thừa tinh lực lắm à? Ra chiến trường mà đấu với Hiết Tử đi!”
Tên râu xồm kia nghe vậy thì xầm mặt. Vì hắn có làn da ngăm đen nên không nhìn ra được sắc mặt có biến đổi hay không nhưng rõ ràng là hắn không còn phát tác nữa, tựa hồ có chút kiêng kị người vừa lên tiếng.
Hiết Tử (con bọ cạp), là ngoại hiệu của Tạ Nhữ Phụng – thủ lĩnh quân địch. Có ngoại hiệu như vậy, một phần là vì từ đồng âm khác nghĩa, một phần là vì sự độc ác gian giảo của Tạ Nhữ Phụng trên chiến trường. Trải qua hàng chục lần giao chiến lớn nhỏ, bại quân hiện nay vừa nghe thấy tên hắn đã sợ đến vỡ mật.
Người vừa lên tiếng là một thanh niên có gương mặt phong trần với mái tóc rối tung, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra ngũ quan thanh tú, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như đao.
“Mạc Cửu, tiểu tử nhà ngươi nói cái gì đó…” Người đứng bên phải gã râu xồm kia bất mãn, lại bị gã râu xồm vươn tay ngăn trở.
“Này, Chạy cả một ngày đường, đến lúc phải nghỉ ngơi rồi. Đại hòa thượng còn đang chờ chúng ta kìa!” Gã trai tráng ngồi bên cạnh Mạc Cửu lười biếng duỗi người một cái, đứng lên.
“Đúng vậy, đúng vậy, thật là mệt chết đi được!” Những người khác cũng nhanh chóng hùa theo hòa giải.
Mạc Cửu cười cười ra vẻ sao cũng được, đứng dậy.
Ngôi chùa nhỏ và cũ nát. Thềm đá phủ đầy rêu xanh, cỏ mọc khắp nơi, hiển nhiên đã khá lâu đời. Nhưng điều khiến cho mọi bất ngờ là ở hậu viện lại có một vườn diêu hoàng (hoa mẫu đơn màu vàng) đang nở rộ, quý khí bức người, hương thơm tỏa ngát khắp sân. Những đóa hoa nở bên bờ tường hoang tàn của ngôi chùa đơn sơ, đến buổi hoàng hôn càng thêm thê lương, thế nhưng toàn cảnh lại mang một vẻ diễm lệ lạ thường.
Ngôi chùa chỉ có hai gian phòng ở. Hòa thượng kia cho bọn họ ở đúng một gian, còn gian bên kia dù có nói thế nào lão cũng không chịu để mọi người vào ở.
“Này hòa thượng, chùa này chắc không phải đang dấu nữ nhân chứ?” Gã trai tráng ban đầu ngồi bên cạnh Mạc Cửu bị sự cố chấp của hòa thượng làm cho tức giận đến mức bật cười.
Hòa thượng kia chỉ cúi đầu nhắm mắt niệm A di đà Phật chứ không buồn giải thích. Mọi người mất hết hứng thú, hơn nữa chạy trốn chết đã quá mệt mỏi nên cũng không muốn gây thêm phiền toái, đành chen chúc vào một gian phòng ở.
Phòng không lớn, chỉ kê một chiếc giường gỗ, bảy tám người nằm làm sao nổi. Hòa thượng bèn mang chiếu đến trải trên mặt đất. Dù thiếu thốn nhiều cũng không ai kêu ca, đám binh tướng cứ thế chín bỏ làm mười mà ngủ. Chỉ một lát sau, tiếng ngáy đã vang rền khắp gian phòng.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên vang lên tiếng hô giết, như thể có thiên quân vạn mã thừa dịp đêm tối mà tấn công bất ngờ.
Mọi người lập tức bừng tỉnh, cho là quân địch truy tới, luống cuống chân tay vơ lấy binh khí rồi lũ lượt kéo nhau chạy ra ngoài cửa. Sợ chỉ trễ vài bước thôi cũng đủ bỏ mạng.
“Thế này là sao?” Vì ngủ ở cạnh cửa, Mạc Cửu chạy ra khỏi phòng đầu tiên. Nhưng y đột ngột dừng lại, ngơ ngác nói nhỏ, bị người phía sau lao ra đâm phải làm cho lảo đảo vài bước cũng không hay biết.
Trong vườn trăng thanh gió mát, mẫu đơn lay động. Ngoại trừ tiếng gió thổi qua lùm cây thì chẳng có gì bất thường cả.
Những người phía sau đương nhiên cũng phát hiện ra điểm này, đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ kinh ngạc, sau cùng chật vật nhắm mắt, trên mặt nóng bừng. Hiển nhiên ai cũng nhận ra, giờ phút này chính mình sau khi trải qua một thời gian chạy trốn chết, đã như chim sợ cành cong, ngay cả cỏ cây mà cũng tưởng là kẻ thù, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, phẫn nộ xoay người trở về phòng. Chỉ có Mạc Cửu vẫn còn đang đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới quay người đi vào, sắc mặt lại trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Người lính có quan hệ rất tốt với y nhìn Mạc Cửu một cái, môi giật giật, tựa hồ muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ kêu gọi y đi ngủ.
Nhưng chưa đến nửa canh giờ sau, đang lúc mọi người mơ mơ màng màng ngủ, những tiếng sát phạt kia lại vang lên. Giữa không trung, tiếng vó ngựa đạp lên nền đất cùng tiếng gào khóc sầu thảm giống như vang vọng bên tai.
Giật mình tỉnh dậy, lại là một mảnh yên tĩnh.
“Các ngươi… có nghe thấy tiếng gì không?” Một tên lính gầy còm nhỏ giọng hỏi, nhỏ đến nỗi nghe không rõ tiếng, như thể sợ hãi sẽ quấy nhiễu đến thứ gì đó. Hắn ngủ ở góc phòng, lúc này ngồi dậy tựa lưng vào tường, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu tình.
Không ai trả lời hắn. Sự yên lặng trong căn phòng làm cho người ta muốn nghẹt thở.
Hồi lâu, tiếng xoay người vang lên, có người lại tiếp tục ngủ.
Lúc này đây Mạc Cửu vẫn nằm nhưng không ngủ tiếp. Ánh trăng theo khe cửa sổ ùa vào, dừng lại trên người y. Y mở to mắt, nghe thấy tiếng hít thở trong phòng đã dần dần vững vàng trở lại. Cho nên khi những người khác nổi giận mắng chửi rồi lại ngồi xuống, y biết rõ chung quanh vẫn yên lặng như cũ.
“Giờ đang là tháng bảy…” Lúc những người khác tâm thần không yên nhao nhao bàn tán, người bạn tốt của Mạc Cửu ghé vào tai y lặng lẽ nói, giọng điệu thoáng có chút quỷ dị.
Lúc đầu Mạc Cửu không hiểu, một lát sau đột nhiên cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Tháng bảy, mẫu đơn trong viện làm sao có thể nở đẹp như thế được? (Mẫu đơn/ Thược dược thường nở vào cuối mùa xuân hay đầu mùa hè)
Y liền ngồi dậy.
Những người khác bị hành động của y làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt liền im bặt, mọi ánh mắt đều dồn cả lên người y.
“Mạc lão Cửu, ngươi làm gì vậy?” Gã râu xồm cả giận hỏi.
Mạc Cửu không để ý đến hắn, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía cửa sổ, nơi có bóng hoa mẫu đơn xinh đẹp đang lay động. Một lúc sau, y trầm mặc nằm xuống, tay kê dưới đầu lén cầm lấy chuôi đao, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mọi người sớm đã quen với tính cách quái gở của y nên cũng không để ý. Đầu óc lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra đêm nay, chỉ cảm thấy quỷ dị vô cùng, cũng chẳng còn ai dám ngủ tiếp nữa.
******
Kiên quyết mở mắt canh chừng tận đến khi phương Đông trắng bệch, mặt trời lên, tinh thần của mọi người đều uể oải hơn cả ngày hôm trước. Ngay cả gã râu xồm cũng không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày. Không có ai nguyện ý ở lại thêm một khắc nào, đều cầm binh khí vội vàng lần lượt rời khỏi chùa, cũng chẳng còn lòng dạ nào ăn điểm tâm miễn phí.
Trước điện có một tiểu hòa thượng đang quét sân. Những người khác đều lần lượt đi qua, Mạc Cửu đi vài bước bỗng quay trở lại, túm lấy tiểu hòa thượng, lạnh lùng lên án, “Tiểu hòa thượng, chùa này có vấn đề.”
Ngờ đâu tiểu hòa thượng nhìn y một cái, lại cúi đầu tiếp tục quét rác. Trong tiếng sàn sạt, lá khô bị cây chổi lôi từ các khe đá ra, dừng lại bên chiếc giầy cũ mòn để lộ cả ngón chân cái của Mạc Cửu.
Tiểu hòa thượng mi thanh mục tú, vẻ mặt bình tĩnh đầy thành tâm thành ý, đôi mắt trong sáng như nước tựa như chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu đến tận đáy, làm cho người ta chẳng thể nào tức giận được với hắn.
“Đi thôi! Nơi này có vấn đề hay không cũng đâu liên quan gì đến chúng ta?” Đồng bọn của Mạc Cửu vỗ vai y, thúc giục.
Mạc Cửu trầm lặng một lúc lâu.
“Ngươi đi đi!”
Bằng hữu của y ngẩn người, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
“Con mẹ nó, lại nhăng nhít cái gì nữa hả, ngươi đừng nói với lão tử là ngươi định…”
Mạc Cửu gật đầu, không nói nhiều lời, nhưng sâu trong ánh mắt ẩn sau làn tóc rối kia là vẻ kiên quyết đáng tin cậy.
“Ta… Điên! Điên rồi! Mạc Cửu ngươi … con mẹ nó, ngươi … điên rồi…” Bằng hữu ném mạnh đại đao trong tay xuống đất, tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng, nói năng bắt đầu lộn xộn.
“Đi! Ngươi theo lão tử rời khỏi cái nơi quỷ quái này!” Hắn bỗng dưng túm áo Mạc Cửu, định lôi y ra ngoài, ngay cả binh khí cũng chẳng thèm nhặt lên.
Nhưng Mạc Cửu vẫn nhất quyết chôn hai chân tại chỗ, thế như bàn thạch không hề suy chuyển.
“Mạnh lão đại …” Y cúi đầu thở dài, mãi đến khi cái gã đang nổi giận đùng đùng kia dừng lại mới thản nhiên nói, “Bảo trọng.”
Mạnh lão đại suy sụp buông tay. Ở chung mấy năm, tuy nói chuyện với nhau chẳng bao nhiêu nhưng hắn ít nhiều cũng thấu hiểu tính tình Mạc Cửu, một khi đã hạ quyết tâm là sẽ không thay đổi.
“Giữa buổi loạn thế, đại trượng phu nên nhân cơ hội mà kiến công lập nghiệp …” Hắn còn muốn khuyên, nói được một nửa lại biết cũng vô dụng, tức giận ngừng lại.
Mạc Cửu nở một nụ cười cổ quái, “Ta cũng không phải là đại trượng phu gì đó.” Y thấp giọng, dõi mắt về phía cánh rừng bao phủ bên ngoài ngôi chùa đổ nát, sóng mắt sâu thẳm mênh mông.
Mạnh lão đại nghe vậy, tự đáy lòng cảm thấy thất vọng vô cùng. “Mạc Cửu, cái đồ con rùa nhà ngươi, coi như họ Mạnh ta đã nhìn lầm ngươi rồi!” Hắn cười lạnh, cúi người nhặt đao của mình lên, tuyệt nhiên quay đầu mà đi.
“Mạc Cửu chỉ mong có thể sống những ngày tháng bình lặng …” Tiếng thở dài nhỏ như không thể nghe thấy, Mạc Cửu rũ mắt cười tự giễu.
Tiểu hòa thượng vẫn còn đang quét rác, làm như không hề nghe thấy chuyện tranh chấp giữa hai người.
“Tiểu hòa thượng, ta muốn gặp chủ trì”.
Y đã chịu đủ chiến tranh, cũng chạy trốn đủ rồi.
******
Chùa nhỏ, tính cả tiểu hòa thượng cũng chỉ có chín tăng nhân. Chủ trì tuổi đã cao, mi tóc đều bạc trắng, khoác trên người tấm áo cà sa đầy mụn vá. Bởi vậy cũng biết quả thật chẳng có hương khói gì.
“Cửa Phật không phải là nơi tị nạn, mong thí chủ hãy tìm nơi khác” Không chờ Mạc Cửu lên tiếng, lão hòa thượng đã trước một bước chặt đứt ngay tại chỗ ý đồ quy y của Mạc Cửu.
“Chẳng lẽ đại sư thấy chết mà không cứu sao?”
“Đại sư cũng biết, ta đi lần này, nếu không bị giết chết trong tay người khác, thì dưới tay cũng tăng thêm vô số vong hồn…” Mạc Cửu không vội, không biện minh, chỉ thản nhiên nói ra sự thật.
“A di đà Phật!” Lão hòa thượng chắp tay rũ mắt, chẳng còn lời nào để nói, nhưng vẫn kiên trì chủ kiến của mình. “Một khi đã như vậy, nếu thí chủ không chê, có thể tạm thời ở lại giúp việc trong chùa. Còn chuyện quy y, cần phải bàn bạc kỹ hơn đã.”
Mạc Cửu mỉm cười, không hề nhiều lời.
Y vẫn được sắp xếp vào ở trong gian phòng đêm qua, công việc hàng ngày chính là bổ củi, gánh nước… những việc nặng linh tinh.
Đêm trước ngủ không ngon, cả ngày lại phải làm tạp dịch, buổi tối Mạc Cửu trở về phòng vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi ngay.
Ngủ say không mộng mị, mãi cho đến khi bên tai nghe “kẹt” một tiếng, có người đẩy cửa vào, mang theo mùi hoa mẫu đơn thơm ngát. Trong lúc mơ mơ màng màng, y thầm nghĩ hòa thượng chùa này thật quá vô lễ, vào phòng mà không thèm gõ cửa. Trợn mắt nhìn sang, lại là một gã đàn ông chưa từng gặp bao giờ. Áo dài màu đen, tóc dài tới thắt lưng, trong bóng đêm không thấy rõ dung mạo, duy chỉ thấy được một đôi mắt óng ánh trong sáng, lấp lánh ngời ngời.
Hóa ra nơi này không chỉ có mình y là còn để tóc. Trong lòng nghĩ như thế, lại chỉ thấy người kia đứng ở xa xa chứ không tới gần bên giường, hai tròng mắt chuyên chú nhìn y.
Mạc Cửu cũng không để ý đến hắn, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ. Đao ngay dưới gối, chẳng có gì phải sợ, huống chi người tới cũng không có ý xấu, hắn muốn nhìn thì cứ để hắn nhìn đi.
“Tuy là nữ tử, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.” Thật lâu sau, tiếng cúi đầu thở dài như có như không, nam nhân kia xoay người rời đi, bóng dáng thon dài tuấn dật.
Mạc Cửu chấn động, bỗng nhiên cầm lấy đao bật dậy, đuổi theo ra ngoài, nhưng đã chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Ánh trăng sáng tỏ, hoa mẫu đơn vàng nở rộ bị bao phủ trong một tầng sương mù, lay động trong gió, so với ban ngày lại càng thêm kiều diễm. Ánh trăng lưu chuyển, bóng hoa lay động. Y rõ ràng nhận thấy, hoa mẫu đơn vốn có màu vàng nhạt bỗng nhiên lại biến thành sắc vàng kim, mơ hồ còn tỏa sáng lấp lánh.
Đúng vào lúc này, tiếng sát phạt khóc la từng nghe thấy đêm trước lại đột nhiên vang lên, như xa như gần, như ngắn như dài, giống như đến từ một thế giới khác, không thể quấy nhiễu không khí yên tĩnh nơi đây một chút nào.
Mạc Cửu ngơ ngác đi ra phía ngoài chùa, nhưng lúc mở cổng chùa lại vấp phải bậc cửa cao cao, ngã nhào xuống đất. Hoàn hồn, mới phát hiện chỉ là giấc mộng Nam Kha*, bản thân vẫn đang nằm trên giường. Bên tai là tiếng côn trùng kêu vang rỉ rả, rõ ràng, hữu thần.
Đưa tay sờ soạn dưới gối, đao vẫn còn, trong lòng bình tĩnh lại.
Là mộng sao?
Nhưng vì sao lại chân thật đến vậy? Nơi chóp mũi như vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương tao nhã thanh lịch kia.
Xoay người ngồi dậy, Mạc Cửu dùng ngón tay cái day day huyệt Thái Dương đang đau nhức, sau đó rời giường mở cửa bước ra. Cảnh sắc bên ngoài lại giống hệt như trong giấc mộng, hoa mẫu đơn màu vàng kim lấp lánh tràn đầy dưới ánh trăng trong sáng, đẹp đến mức rung động lòng người. Trừ điểm ấy ra, cũng không có gì khác biệt.
Ánh mắt không tự chủ hướng về căn phòng bên cạnh, chỉ thấy cửa sổ vẫn đóng chặt như lúc ban ngày.
“Buổi tối nếu nghe thấy âm thanh gì, thật ra cũng không cần phải sợ” Tiểu hoà thượng ôm lấy cây chổi ngồi ở bậc thang cũ đã nứt, trên ngón tay cuốn quanh
một chiếc lá xanh.
Tiểu hòa thượng này tên là Giới Trần, là đứa trẻ duy nhất trong chùa.
Vừa gánh nước dùng cho chùa xong, toàn thân Mạc Cửu từ trên xuống dưới như vừa mới tắm xong, mồ hôi thấm ướt áo mỏng, gió thổi qua thấy hơi lành lạnh, nghe mấy lời Giới Trần vừa nói, có chút ngạc nhiên.
“Đệ cũng nghe thấy?” Y cảm thấy nghi hoặc, không biết vì sao Giới Trần hôm qua còn ngậm miệng không nói nay lại chủ động nhắc tới, ngay vào lúc y còn chưa thể xác định chuyện đó rốt cuộc là mộng hay thật.
“Từ nhỏ đã nghe thấy rồi” Giới Trần nói, “Cũng vì thế mà Giới Trần học thuộc tàng kinh (kinh Phật) đó”.
Mạc Cửu vô cùng tò mò, đi đến ngồi xuống bên cạnh Giới Trần, “Chuyện ấy thì có liên quan gì đến chuyện đệ học tàng kinh?”
Giới Trần liếc nhìn y, ánh mắt lại dời xuống chiếc lá trong tay, “Mỗi đêm khi ngủ đều có người ở bên tai tụng tàng kinh, huynh sẽ thuộc rất nhanh”.
“Tụng kinh?” Mạc Cửu chưng hửng, cảm thấy mất mát, lại nghĩ tiểu hòa thượng cũng thật chăm chỉ, ngay cả nằm mơ mà cũng tụng kinh. “Là tiếng tụng kinh sao?” Chẳng lẽ ban ngày suy nghĩ nhiều, ban đêm liền nằm mơ? Tiểu hòa thượng mỗi ngày đều tụng kinh niệm Phật, nên khi ngủ nghe thấy là tiếng tụng kinh. Còn y, chém giết trên chiến trường nhiều năm, nên khi ngủ mới nghe thấy tiếng chém giết? Những lời nói của nam tử trong giấc mộng đêm qua… là vì bản thân luôn lo lắng chuyện ấy sao?
Giới Trần tựa cằm lên đầu gối, trầm mặc không nói gì.
Mạc Cửu cũng không hy vọng nghe được từ Giới Trần một câu trả lời khác, lau mặt, quyết định tống khứ mấy suy nghĩ linh tinh đó ra khỏi đầu, thuận miệng hỏi: “Gian phòng bên cạnh phòng ta, vì sao không cho người vào ở?”.
“Không biết” Dừng một chút, Giới Trần lại nói, “Trong căn phòng ấy chẳng có gì cả … Nghe nói thật nhiều năm trước có một quý công tử đến sống ở đấy, hoa mẫu đơn trong viện cũng là người ấy trồng …” Tiểu hòa thượng có chút mất hứng, hiển nhiên không có hứng thú gì đối với gian phòng kia. Đương nhiên, đối với một đứa trẻ đã có vô số lần tò mò chọc cửa sổ giấy nhìn trộm vào trong mà nói, cho dù trong đó giam cầm quái vật cũng chẳng còn cảm giác mới lạ gì nữa, huống chi chỉ là một căn phòng trống không.
Quý công tử? Mạc Cửu nhớ tới giấc mộng đêm hôm qua, đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
“Vị công tử kia đâu rồi?” Vươn tay kéo kéo chiếc áo ướt đẫm mồ hôi đang dính sát vào người cho gió có cơ hội lùa vào, cảm giác thoải mái hơn nhiều.
“Rời đi rồi!” Giới Trần cũng không xác định lắm, chắp tay niệm câu A di đà Phật, “Mạc Cửu sư huynh, nếu huynh muốn tắm rửa, có thể tự mình đến phòng bếp nấu nước. Trong chùa có phòng tắm.”
Mạc Cửu ngẩn ra, nhìn lại quần áo trên người đã lấm bẩn phân không rõ màu sắc, đầu tóc rối bù thì bật cười. Hóa ra tiểu hòa thượng này vòng vo một hồi cũng chỉ muốn nhắc y nên đi tắm.
“Tiểu hòa thượng ưa nhiều chuyện!” Gõ lên cái đầu bóng loáng của Giới Trần một cái, y đứng dậy, bước nhanh về chỗ mình ở.
“Mạc Cửu sư huynh …” Giới Trần xoa xoa cái đầu bị gõ đau, kêu lên, định nhắc Mạc Cửu rằng y còn chưa đốn củi, Giới Khổ sư huynh quản lý kho vật tư sẽ tức giận.
Mạc Cửu không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên xua xua, cắt đứt lời nói của Giới Trần.
Đi vào hậu viện, ánh mắt Mạc Cửu dừng lại trước bụi hoa mẫu đơn. Quả nhiên, không phải ảo giác, những bông mẫu đơn kia quả thật có màu vàng kim.
Vậy thì đây không phải là diêu hoàng. Y dừng chân, có chút nghi hoặc, lại nhớ tới giấc mộng đêm qua.
Nơi này quả thật quỷ dị! Mạc Cửu bỗng nhiên bước tới góc kia, nơi có cánh cửa gian phòng đang đóng chặt. Đến gần mới phát hiện, cửa không khóa. Chỉ khép hờ cửa như vậy, nhưng không ai muốn mở ra, giống như bên trong có cái gì làm cho người ta sợ hãi vậy. Đứng ở trước cửa, y bất giác cảm thấy lạnh cả người.
Hít thật sâu, giơ tay, đẩy nhẹ.
“Két” một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.
******
Quả thật chẳng có gì. Một gian phòng trống trơn, ngay cả cái bàn cái giường cũng không có.
Bởi vì chẳng có thứ gì, cho nên không ai muốn mở cửa phòng. Lý do này khá hợp lý, nhưng không làm Mạc Cửu cảm thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại càng thêm căng thẳng.
Miễn cưỡng thu hồi chân phải đang rất muốn bước vào phòng, y tiện tay khép cửa lại, trấn tĩnh bản thân rồi xoay người bước ra ngoài. Thế nhưng cả ngày hôm ấy, trong lòng y luôn cảm thấy không thoải mái, giống như đã chạm đến thứ lẽ ra không nên chạm vào.
Ban đêm, gió rất lớn, cành lá của bụi hoa mẫu đơn được ánh trăng khắc bóng lên cửa sổ bị thổi rung rinh, giương nanh múa vuốt trông giống như lệ quỷ. Cửa gian phòng bên cạnh bị gió thổi, kêu kẽo kẹt không ngừng, đôi khi còn phát ra tiếng “cạch” rất lớn.
Mạc Cửu trằn trọc không thể ngủ được, đột nhiên cảm thấy hối hận. Sớm biết buổi tối gió lớn như vậy thì đã đóng cửa cẩn thận hơn rồi.
Oành ——
Gió thổi càng mạnh, cửa bị đẩy ra, hung hăng nện mạnh vào tường rồi lại bắn ngược trở về.
Mạc Cửu bực mình ngồi dậy, khoác áo đi ra. Vừa lấy cây chốt cửa xong, một làn gió lạnh mang theo hương hoa liền thổi tới, xộc thẳng vào mũi y.
Bên ngoài, ánh trăng bàng bạc, không sao.
Một nam tử tóc dài áo dài khoanh tay đứng đón ánh trăng, mặt mũi như tranh, khí độ tao nhã. Ánh trăng ngọn gió hay hoa mẫu đơn, bình thường kiêu ngạo là thế nhưng đứng trước hắn cũng phải mất sắc.
Lại là mơ sao? Mạc Cửu kinh ngạc, đưa tay nhéo đùi mình một cái không hề nương tay, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Ta giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng, ngươi làm cho ta một việc” Nam nhân kia nói, nghiêng mặt, đôi mắt thăm thẳm như biển, sóng mắt lấp lánh.
Mạc Cửu nheo mắt, không đáp. “Ngươi là ai?” Tất cả chuyện này rốt cuộc là thực hay ảo?
“Thiên Chi … Dạ” Nam nhân hạ mình rũ mắt, thản nhiên nói chậm.
“Mặc kệ” Mạc Cửu nhún vai, không bị khí độ của đối phương áp bức, bước ra khỏi phòng, tính đi đóng cánh cửa phòng bên cạnh cứ mãi quấy nhiễu giấc ngủ của mình.
Thiên Chi Dạ không để ý thái độ cự tuyệt của y, chậm rãi bước vào trong vườn hoa mẫu đơn, đưa tay nâng một đóa hoa nở rộ cỡ miệng bát, ghé mũi ngửi. Dưới ánh trăng, hoa bên người, đúng là diễm lệ kinh người.
Khóe mắt Mạc Cửu ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh này, bước chân không khỏi chậm lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường. Khóa cửa phòng bên xong, lại kéo đẩy một lúc để xác định sẽ không bị gió thổi bật ra nữa, lúc này mới trở về phòng mình. Y luôn biết, nên ít tiếp xúc với người lạ thì tốt hơn.
“Mạc Cửu cô nương, ngươi thấy mẫu đơn của bổn vương nở có đẹp không?” Mạc Cửu vào phòng, Thiên Chi Dạ chậm rãi cất tiếng hỏi. Giọng thanh lời thanh như gió, chậm rãi hòa cùng ánh trăng, giống như hương hoa khi nãy, mê hoặc lòng người nhưng không hề để lại dấu tích.
Bàn tay đang đóng cửa của Mạc Cửu ngừng lại, cúi đầu suy nghĩ, sau đó nở một nụ cười có vẻ cam chịu. Một lần nữa bước ra khỏi phòng, nàng ngồi xuống bậc cửa.
“Ngươi muốn ta làm gì?” Lăn lộn trong quân doanh tám năm, trời sinh đã có sức mạnh cùng tính cách khác người nên đến tận bây giờ vẫn không bị ai nhìn ra giới tính thật. Mà nay, một kẻ không hề quen biết trực tiếp đến vạch trần, có thể thấy hắn đã có chuẩn bị từ trước, không lo bị nàng từ chối. Cự tuyệt cũng vô dụng, không bằng đối mặt.
Thiên Chi Dạ nhếch môi cười nhẹ, ngạo nghễ như tất cả mọi chuyện đều nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Bổn vương chờ đợi ngày này, chờ đã lâu lắm rồi”. Cho nên, sẽ không chấp nhận bất cứ sự cự tuyệt nào.
Hương hoa trong vườn càng đậm, một làn mây mỏng khẽ che vầng trăng tròn.
Mạc Cửu nắm chặt lấy áo trên người, không nói gì. Xưa nay nàng luôn biết, càng ít tò mò thì càng an toàn. Nếu không phải cái liếc mắt thanh thanh tịnh tịnh của tiểu hòa thượng Giới Trần kia trong nháy mắt đã xua tan hết mệt mỏi vô tận mà chiến tranh để lại, có lẽ nàng cũng không nảy ra ý niệm ở lại ngôi chùa cũ nát này. Nhưng không thể ngờ được, cho dù đã ở nơi cửa Phật thanh tịnh, phiền toái vẫn tiếp tục tìm đến.
Nam nhân trước mắt là người hay quỷ, là tiên hay yêu cũng chẳng sao. Nếu hắn muốn mình giúp hắn làm việc, hơn nữa lại là một cuộc giao dịch, liền biết cũng không phải là việc gì không thể làm được. Nàng chinh chiến sa trường nhiều năm, nhìn quen cảnh gió tanh mưa máu. Hình ảnh mỹ nhân bên mẫu đơn dưới ánh trăng như hôm nay, đối với cô mà nói, quả thật là rất yên lành, rất tốt đẹp, chẳng có đến một tia đáng sợ.
Thiên Chi Dạ đứng giữa vườn hoa, ý cười trên gương mặt đã thu lại, chỉ còn nét cô đơn vô tận.
“Bổn vương …” Bỗng nhớ ra thuở phồn hoa hưng thịnh ngày xưa đã không còn, mười trượng hồng trần chỉ là của kiếp trước, hắn trầm mặc một lát, sửa lại: “Dạ tôi kỳ thật chỉ là một hồn ma du lãng … Cô nương chớ sợ. Dạ không có ý hại người, chỉ là tâm nguyện chưa thành, mới lưu luyến chốn này mấy trăm năm”.
Mạc Cửu dựa người vào khung cửa, lười biếng đáp lời. Đương nhiên nàng không sợ, bởi nếu sợ hãi, sao còn có thể trấn định ngồi đây nghe hắn nói chuyện phiếm? Có điều người này … con quỷ này ngoại trừ mưu kế sắc bén, cũng coi như tao nhã có lễ.
Thiên Chi Dạ thấy cô không chút biến sắc, hơi hơi ngạc nhiên, gật gật đầu rồi nói tiếp: “Việc Dạ muốn nhờ cô nương làm cũng không khó, đợi đến đêm rằm tháng bảy sẽ biết. Cô nương có nguyện vọng gì, bất luận là phú quý hay vinh hoa, cứ việc đưa ra.”
Đêm rằm tháng bảy… Mạc Cửu đưa tay day day thái dương đang đau nhức, “Chờ xong việc rồi nói sau. Nếu không có chuyện gì nữa, ta đi ngủ đây.” Đối với điều kiện trao đổi mà con quỷ này hứa hẹn, thật sự nàng cũng không chờ mong gì nhiều, nàng chỉ muốn được an bình mà thôi. Huống chi, nếu hắn có tài cán giúp nàng đạt thành nguyện vọng, vì sao chuyện của mình lại phải nhờ người khác làm giúp.
Hiển nhiên nhìn rõ suy nghĩ trong lòng nàng, Thiên Chi Dạ mỉm cười, cũng không giải thích
“Cô nương, mời”.
Thấy Mạc Cửu bước vào phòng đóng cửa không hề quay đầu lại, trên gương mặt xinh đẹp của hắn hiện lên một chút phiền muộn. Ở nơi này một mình đã quá lâu rồi, thật ra hắn cũng hơi cô đơn.
———- ******* ———–
* Mộng Nam Kha: theo Dị Văn Lục, Thuần Vu Phần đời Đường, ở đất Quảng Lăng, nhà có cây hòe to sống lâu năm, cành lá rậm rạp. Nhân khi vui sinh nhật của mình, Thuần Vu Phần uống rượu say, nằm ngủ quên dưới cây hòe, mộng thấy mình bay lên không trung, vào một nơi có đề bảng: Đại Hòe An Quốc: được quốc vương nước ấy thương, gả công chúa cho, rồi được bổ đến làm Thái Thú đất Nam Kha, công danh thật hiển hách. Sau, Thuần Vu Phần cầm quân đánh giặc, chẳng may bị thua. Còn công chúa ở nhà bị đau bệnh chết. Vua nước Đại Hòe An nghi ngờ, rồi cách chức đuổi đi. Thuần Vu Phần buồn chán và uất ức, liền giật mình thức dậy, thấy mình đang nằm dưới cội cây hòe, nơi cành cây phía Nam, nhìn lên thấy một con kiến chúa đang nằm trong một tổ kiến lớn. Thuần Vu Phần nằm suy nghĩ về giấc mộng vừa qua của mình, chợt tỉnh ngộ, hiểu rằng nước Đại Hòa An là cây hòe lớn, cành cây phía Nam là đất Nam Kha, vua nước Đại Hòe An là con kiến chúa, dân chúng là toàn ổ kiến. Trong văn chương thường dùng điển tích này với các từ ngữ: Giấc Nam Kha, giấc hòe, để chỉ cuộc đời là phù du mộng ảo; công danh phú quí như giấc chiêm bao.