(TG: Đây là truyện Việt Nam nha mọi người, không phải truyện Tàu đâu nên cứ yên tâm mà đọc. Người Việt Nam đọc truyện Việt vẫn tốt chán, ha ha)
- Ồ! Ở đây có cả trận pháp che giấu nữa sao?
- Tất nhiên rồi, trận pháp này là do sư phụ của lão đại đã bố trí đó.
- Sư phụ ta... Khoan đã... A đù?!
Bây giờ Thiên Mặc mới nhớ ra một chuyện. Trong trí nhớ của Lâm Mặc đã để lại thì các đại sư trên Thủy Châu đại lục này có không nhiều, mà thường chỉ một đại sư thông thạo một lĩnh vực chứ có rất hiếm người thông thạo nhiều lĩnh vực. Chẳng hạn một đại sư luyện khí sẽ chỉ tinh thông việc luyện khí chứ việc luyện đan hoặc phù lục gì đó lại mù tịt, bởi vì việc tìm hiểu nhiều lĩnh vực như thế sẽ gây mất nhiều thời gian, tốn tài liệu, rồi còn gây ra việc không thể thông thạo một lĩnh vực riêng biệt nào nữa. Tất nhiên cũng không phải là không có đại sư nào có thể tìm hiểu được nhiều lĩnh vực cùng một lúc, chỉ là những người đó rất hiếm và nhờ vào sự trợ giúp của tông môn hoặc gia tộc, nói chung là lắm bạc nhiều tiền kết hợp cùng tài năng xuất chúng là được. Nhưng sư phụ bất bại thần đé của hắn đã nói là do một mình sư phụ tự tu luyện mà không có sự trợ giúp của gia tộc hay tông môn nào, là một tán tu tự mình đi lên đỉnh cao, lại có thể trở thành một đại sư của ba lĩnh vực quan trọng: luyện khí, đan dược, trận pháp. Những thứ đó không phải là một người bình thường có thể làm được đâu. Dù chưa biết tu vi thần đế cao tới đâu nhưng hắn dám chắc loại tu vi đó ngay cả đại lục Thủy Châu cũng không có người nào cả, hắn không biết trình độ của sư phụ hắn về ba lĩnh vực trên cao thâm bao nhiêu nhưng qua thiên phú ngộ thiên thì hắn dám chắc cả cái đại lục này cũng không có ai có thể so sánh được với su phụ hắn.
- Thật là đáng tiếc!
Thiên Mặc bật thốt lên. Sư phụ Thạch Nham của hắn là một tuyệt đỉnh thiên tài như vậy cuối cùng cũng bị tình nhân hãm hại, phải chạy tới nơi này, đúng là ông trời ghen ghét người tài. Nếu sư phụ hắn còn sống, với bốn bảo vật trên thì sẽ trở thành bá chủ vũ trụ rồi, đáng tiếc là vật vừa vào tay đã phải tuyệt mệnh. Tuy nhiên Thiên Mặc hắn không nghĩ tới một điều là nếu như Bất bại thần đế không chết thì hắn làm sao có được nhiều thứ tôt như vậy chứ.
- Đáng tiếc cái gì vậy lão đại? - Bạch Vũ ở một bên ngây thơ hỏi Thiên Mặc.
- Không có gì đâu... À, đúng rồi ngươi đi chỗ khác chơi đi, để ta phá cái trận pháp che giấu này.
- Sao? Lão đại muốn phá cái trận pháp này? Ha ha ha...
Nghe thấy Thiên Mặc nói muốn phá cái trận pháp che giấu trước mắt, Bạch Vũ không nhịn được mà té ra cười như phát dại. Trong suy nghĩ của nó thì một tên có tu vi luyện khí như Thiên Mặc mà dám nói đi phá giải trận pháp của một đại năng cường giả thì không khác mấy với chuyện một con kiến nói rằng muốn đập chết một con voi.
- Mày cười gì? Đừng quên tao đã được tiếp nhận truyền thừa trận pháp từ sư phụ.
Cái trận pháp che giấu này do sư phụ Thạch Nham của hắn bố trí mà trước đó Thiên Mặc hắn dù gì cũng được tiếp nhận truyền thừa về trận pháp của sư phụ. Ở đây, Thiên Mặc không thể nào bố trí một trận pháp như vậy nhưng phá giải thì vẫn được nhưng mà hắn cũng chỉ có thể làm việc này với trận pháp do sư phụ hắn bố trí thôi chứ không thể làm việc này với trận pháp do người khác bố trí được. Nguyên nhân ư? Đơn giản, trận pháp che giấu này do sư phụ hắn bố trí, hắn lại học tập trận pháp từ chính sư phụ, giống như là một hắn sắp phải giải một bài toán khó chỉ là cách giải bài toán này hắn đã biết rồi, như vậy việc tìm cách phá giải trận pháp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Ừ nhỉ!
Bạch Vũ là một hậu bối của thần thú thượng cổ, chỉ số thông minh của nó không thấp, sau khi nghe thấy Thiên Mặc nói câu đó thì nó cũng mới nhớ ra điều này. Nó cũng không đi đâu mà đứng một bên, muốn nhìn lão đại của nó phá trận.
Thiên Mặc bước tới gần cái gốc linh thụ kia, quét thần niệm ra. Lúc đó Bạch Vũ nói hắn không thể dùng thần niệm ở trong này không sai nhưng cũng không đúng hẳn. Ở trong này hắn chỉ có thể quét thần niệm ra năm mét, không khác với việc không thể sử dụng thần niệm là bao, chỉ là có còn hơn không. Hắn dùng thần niệm quét tới quét lui cái gốc cây kia, trong đầu thì thiên phú ngộ thiên bắt đầu diễn sinh ra cách phá trận, chỉ là phạm vi thần niệm quá ngắn nên việc này tốn sức hơn bình thường. Nửa ngày sau, nhờ vào những kiến thức đã tiếp nhận được từ su phụ, Thiên Mặc cũng miễn cưỡng phá được trận pháp.
- Được rồi!
Lời Thiên Mặc vừa dứt, dưới gốc cây linh thụ kia liền hiện ra chín mươi chín trận
kì màu đen. Chín mươi chín trận kì màu đen này nằm theo các trật tự rõ ràng, cái này hỗ trợ cái kia, duy trì trận pháp không bị đổ vỡ.
- Được rồi sao? Lão đại làm hơi lâu đấy!
Bạch Vũ ngủ gật một bên, bị tiếng la của Thiên Mặc làm tỉnh lại.
- Phá trận nào!
Thiên Mặc nói xong, dồn chân khí vào tay phải, tung ra một quyền. Quyền khí bay ra đập vào chiếc trận kì gần nhất. Trận kì này bị quyền khí đánh trúng liền bị lung lay muốn bay ra, không đợi nó ổn định thì lại có một quyền khí từ Thiên Mặc bay tới đánh bay nó ra khỏi trận pháp.
" Roạt roạt", khi trận kì này vừa bay ra thì lập tức chín mươi tám trận kì khác cũng dần dần bay ra. Trận pháp này lập bị phá bỏ hoàn toàn.
- Linh khí thật nồng đậm!
Trận pháp che giấu vừa bị phá thì một cái cửa từ gốc linh thụ xuất hiện, linh khí nồng đậm từ cái cửa đó thoát ra. Thiên Mặc không vội vào đó mà đi thu chín mươi chín hắc trận kì lại. Theo hắn thì mấy trận kì này không đơn giản được, đừng thấy hắn dễ dàng phá giải trận pháp mà lầm tưởng. Đó là nhờ vào kiến thức sư phụ hắn để lại mà hắn có thể biết được đâu là điểm yếu của trận pháp và một điều quan trọng, đây là một trận pháp che giấu thôi, nếu là một trận pháp phòng ngự thì còn lâu hắn mới có thể dễ dàng phá trận pháp như vậy.
Cầm trận kì đen ngòm trong tay, Thiên Mặc có thể cảm giác được một khí tức rất lạ từ trận kì đó tỏa ra, khí tức này giống như là một đêm tối mờ mịt vậy. Hắn theo quán tính đi hỏi Bạch Vũ, vì nó có khả năng cảm ứng bảo vật mà.
- Ê cu! Mày xem mấy trận kì này làm bằn gì đây?
Bạch Vũ dùng chân nắm cái hắc trận kì lên quan sát một lúc sau nó đưa lại cho Thiên Mặc rồi trả lời tỉnh bơ:
- Mấy cái trận kì này được luyện từ ám không thần thiết!
- Sao? Hắc không thần thiết?
Nếu là một năm trước, ám không thần thiết là thứ gì thì Thiên Mặc hắn cũng mù tịt nhưng mà nhờ ngọc giản so sư phụ hắn để lại thì bây giờ hắn lại biết rất rõ. Ám không thần thiết là một tài liệu luyện khí chỉ có trong hư không, mà lại không có ai vào đó cả bởi vì trong không gian hư không rất nguy hiểm như lốc xoáy không gian, đao không gian, không gian xê dịch...nói chung là rất nguy hiểm, có khi vào còn chẳng có đường mà ra cho nên nó rất hiếm. Độ hiếm ở đây cũng không đáng nói lắm, đáng nói là giá trị của nó. Ám không thần thiết dùng để luyện bảo khí hệ ám, còn luyện các đồ khác cũng sẽ có chất lượng vượt xa so với tài liệu khác, giống như mấy trận kì này vậy, chất lượng của chúng không cần nói cũng biết rồi. Nên biết, tài liệu luyện khí hệ ám rất hiếm, nó còn hiếm hơn cả tài liệu hệ minh nữa, cho dù là một mảnh nhỏ cũng đủ biến một kẻ nghèo rớt mồng tơi thành một kẻ giàu kếch xù rồi mà để luyện chín mươi chín trận kì này thì phải mất bao nhiêu ám không thần thạch? Thiên Mặc còn bình tĩnh mới là chuyện lạ.
- Đồ của sư phụ đúng là đều đồ tốt! Hắc hắc, lại có bảo vật rồi
Thiên Mặc lại để số trận kì này một bên, không phải hắn không muốn thu vào nhẫn mà là do nguyên nhân cũ: đẳng cấp quá thấp!
- Vào tu luyện mày!
Thiên Mặc nói với Bạch Vũ, nhưng hắn nhanh chóng biến sắc khi thấy Bạch Vũ đã không còn đứng ở chỗ đó rồi, và tất nhiên Thiên Mặc hắn thừa biết là nó đã đi đâu. Thiên Mặc nhanh chóng vọt vào cái cửa trước mặt.
- Ồ! Mày cũng nhanh lắm!
Thiên Mặc vừa vào trong liền thấy Bạch Vũ đang đứng trước mặt hắn rồi. Linh khí trong này nồn đậm hơn bên ngoài rất nhiều. Không gian ở đây cũng khá rộng, chừng bằng năm cái sân bóng đá Mỹ Đình.
- Lão đại tới đây xem đi!
Bạch Vũ thấy Thiên Mặc vào đây thì nói với hắn. Thiên Mặc cũng tò mò đi lên đứng cạnh Bạch Vũ.
- Đệt!
Thiên Mặc trợn mắt nhìn mấy chục linh mạch trước mặt, cái nào cũng to lớn cả, chúng được chồng lên nhau nhìn như một núi linh mạch vậy, xem chừng đều là linh mạch thượng phẩm. Chỉ là mấy linh mạch này đều khô cạn cả rồi.
- Má! Ông trời trêu ngươi à!