Có linh mạch là tốt nhưng nếu là một đống linh mạch khô cạn thì cũng không khác đống rác là mấy.
- Sao lại như này?
Thiên Mặc thắc mắc quay sang hỏi Bạch Vũ, hắn đang rất khó chịu vì điều này nên muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
- Những linh mạch này là do sư phụ lão đại bố trí ở đây để duy trì đại trận pháp che chắn di tích, trải qua thời gian lâu như vậy cho nên số linh mạch này đã bị tiêu hao đến mức này rồi!
- À, đúng rồi, haiza, nếu mình có thể đến đây sớm hơn thì...
Thiên Mặc lắc lắc đầu, vì nhất thời buồn bực mà hắn quên mất là để duy trì một trận pháp lớn thì cần lượng linh khí thật nhiều, cho nên chỉ có linh mạch mới có thể đáp ứng được. Ở đây có nhiều linh mạch nhưng trải qua mấy vạn năm thì cũng không thể đủ đáp ứng mãi cho một đại trận như vậy tiêu hao được, chả trách trong này hắn không có thấy được một cây linh thảo cấp tám nào.
"Roạt", Thiên Mặc phất tay, chân khí bay ra thổi bay mấy linh mạch tro bụi này bay ra một bên, để lộ một linh mạch hạ phẩm đã bị tiêu hao gần một nửa đang nằm trên mặt đất, tỏa ra linh khí nồng đậm.
- May quá! Vẫn còn một nửa linh mạch hạ phẩm ở đây!
Thiên Mặc vui mừng, chạy tới ngồi trên linh mạch vận chuyển hỗn độn thôn phệ quyết để tu luyện, hắn đang rất bức thiết tăng cao tu vi. Bạch Vũ nhà ta cũng không phải dạng vừa, nó nhanh chóng tới bên cạnh Thiên Mặc hấp thu linh khí. Hai tên này hấp thu linh khí cứ như là máy bơm công suất cao đang hút nước vậy.
Thiên Mặc bây giờ là luyện khí tầng chín sơ kì, hắn cần thăng cấp lên tu kết nguyên, chuyển hóa chân khí thành chân nguyên. Chân khí trong cơ thể hắn dần dần được chuyển hóa thành chân nguyên. Luyện khí tầng chín sơ kì viên mãn, trung kì viên mãn, hậu kì, hậu kì đỉnh.
Một ngày sau, " bụp" - một tiếng động vang lên trong cơ thể Thiên Mặc.
- Ha ha ha, cuối cùng cũng lên được kết nguyên rồi!
Thiên Mặc kích động đứng dậy cười lớn, hắn dùng thần niệm quét vào cơ thể. Đan điền mở rộng, kinh mạch vừa rắn chắc vừa to lớn, Thiên Mặc biết, đây không đơn thuần là tư chất biến dị của hắn mà là nhờ thêm vào một phần của hỗn độn thôn phệ quyết, do lượng linh khí khổng lồ chảy vào cơ thể làm cho kinh mạch và đan điền cũng được rèm luyện. Ngoài ra, thần niệm cũng ngưng thực hơn, ở trong này bị hạn chế thần niệm, nếu không hắn cũng rất muốn mở rộng thần niệm để xem phạm vi rộng như thế nào. Hắn dồn chân nguyên vào tay phải rồi tung ra một quyền, quyền ảnh bay ra mang theo tiếng xé gió, đập vào mặt đất. " Uỳnh", quyền ảnh đập trúng mặt đất, tạo ra một cái hố sâu.
- Ái chà! Đang tu luyện mà cũng bị làm ồn nữa! - Bạch Vũ bị động tĩnh bên này làm thoát khỏi tình trạng tu luyện, nó có vẻ khó chịu cằn nhằn với Thiên Mặc rồi lại nhắm mắt hấp thu linh khí.
- Ủa?! Sao lại như vậy?!
Thiên Mặc không hỏi Bạch Vũ mà đang tự hỏi chính mình vì hắn mới phát hiện ra một điều, hắn có cảm giác hắn chưa đặt chân vào kết nguyên. Nhưng rõ ràng là chân khí trong đan điền đều được chuyển hóa thành chân nguyên rồi cơ mà, tại sao hắn lại có cảm giác này. Thiên Mặc lại dồn chân nguyên vào tay phải, chân nguyên vô hệ tràn ra, lượn lờ trên bàn tay.
- Đúng là chưa lên kết nguyên! Nhưng rõ ràng lúc nãy có dấu hiệu đã đột phá mà!
Thiên Mặc sau khi kiểm tra đã chắc chắn là mình chưa lên kết nguyên nhưng mà lúc nãy hắn đã đột phá sức mạnh được tăng lên, chỉ là tu vi của hắn sau khi đột phá lại không phải là kết nguyên, vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất ở đây...
- Sau luyện khí tầng chín còn có luyện khí tầng mười! Không thể nào...
Thiên Mặc sau một hồi suy nghĩ thì lại đưa ra kết luận đó, hắn không đi hỏi Bạch Vũ và Minh Châu, vì nếu hai tên này biết thì chắc đã nói với hắn rồi. Trong kí ức của Lâm Mặc thì ở trong mỗi bậc tu vi cũng chỉ có chín tầng thôi, từ tầng một tới tầng chín, làm gì có chuyện thêm tầng thứ mười ở đây, hoặc là có nhưng Lâm Mặc lại không biết cũng nên, dù sao thì không phải là tất cả mọi chuyện trong tu luyện hắn đều biết. Cứ cho bây giờ hắn đang ở luyện khí tầng mười, không biết còn có thể thêm tầng mười một hay là nhiều hơn không nữa, thậm chí là cứ lên mãi mà không phân bậc tu vi cũng không biết chừng
- Thôi đành vậy, tu luyện tiếp thử xem, đến đâu hay đến đó!
Thiên Mặc lại ngồi xuống tu luyện tiếp, linh khí từ cái linh mạch hạ phẩm này lại bị hút như bốc hơi vậy. Hai ngày sau...
" Xoẹt xoẹt", khí thế trên người Thiên Mặc kéo lên vùn vụt, linh khí xung quanh đây như nước bị cá kình hút vậy, tất cả đều bị hút vào người hắn. Ngay cả Bạch Vũ tu luyện một bên cũng bị Thiên Mặc kinh động làm tỉnh lại, nó lui ra một bên để không làm ảnh hưởng tới lão đại, rồi chăm chú nhìn vào đó.
- Ủa, sao lão đại giống như đang đột phá lên kết nguyên vậy?! Chẳng phải hai ngày trước, lão đại đã đột phá rồi sao? Mà nếu như lúc đó lão đại không lên kết nguyên thì đột phá lên tầng gì? Lúc đó lão đại đã luyện khí
tầng chín rồi cơ mà? Khó nghĩ quá! Chuyện gì xảy ra vậy nè?
" Bụp"... Linh khí xung quanh ổn định lại, khí thế trên người Thiên Mặc cũng được thu liễm. Thiên Mặc mở mắt ra, cảm nhận được một luồng sức mạnh mới mẻ trong cơ thể, hắn không giấu được niềm vui sướng mà cười lớn:
- Ha ha ha... Lần này thì đúng là kết nguyên rồi!
Lần này thì Thiên Mặc chắc chắn là đã bước vào kết nguyên rồi, nhờ vào việc sức mạnh được tăng, và điều quan trọng ở đây chính là cảm giác, cảm giác của một tu sĩ rất chính xác, với lại, từ khi tư chất biến dị, Thiên Mặc hắn có cảm giác là giác quan thứ sáu của hắn rất nhạy bén.
- Vậy là sau luyện khí tầng chín còn có luyện khí tầng mười! À mà chắc mấy bậc tu vi tiếp theo cũng có tầng mười thôi! Đây là do công pháp hay là do tư chất đây? Hay là cả hai?
Điều hắn thắc mắc bây giờ chỉ có điều này mà thôi, việc có thêm một tầng thứ mười như thế này không phải là chuyện bình thường đâu, việc này sẽ làm hắn mất nhiều thời gian hơn để thăng cấp tu vi a.
- Lão đại, chuyện gì xảy ra vậy? - Bạch Vũ thấy Thiên Mặc đã hoàn tất đột phá, liền vọt tới bên cạnh hắn nhanh nhảu hỏi.
Thiên Mặc biết chuyện mà Bạch Vũ đang muốn nói đến ở đây là gì, đó là chuyện mà hắn cũng đang rất thắc mắc đây.
- Tao cũng không biết nữa, chỉ biết là trong bậc tu vi thì sau tầng chín hình như cũng có thêm tầng mười nữa!
- Ồ! Còn có chuyện này nữa sao?
Bạch Vũ ngạc nhiên thốt lên, ngay cả nó cũng không biết có chuyện này, đúng như là Thiên Mặc đã đoán.
- Thôi kệ nó! Thêm thì thêm, tao cũng không mất gì!... Được rồi, đi nào! Cho mày xem cái này!
- Xem cái gì vậy?!
Thiên Mặc không trả lời, việc hắn cần làm lúc này là để hạt mầm tạo hóa nhận chủ rồi, lúc trước Minh Châu nói hắn chỉ mới tu vi luyện khí nên chưa thể để cho tạo hóa hạt mầm nhận chủ, bây giờ hắn đã lên kết nguyên, không làm vào lúc này thì còn đợi lúc nào nữa, hắn rất tò mò về cái hạt mầm vũ trụ này.
Thiên Mặc đi ra ngoài, nhanh chóng tiến vào động phủ, Bạch Vũ cũng lẻo đẻo theo sau đít hắn. Chỉ vài hơi thở sau thì cả hai đã đến bên cạnh cái bàn có hai hộp ngọc đặt trên đó rồi. Thiên Mặc cầm cái hộp ngọc đựng tạo hóa hạt mầm lên, hắn chưa làm gì vội mà hỏi Minh Châu trong đầu hắn:
- Ê Minh Châu, bây giờ phải làm sao đây?
- Đơn giản thôi, chủ nhân chỉ cần rót thần niệm vào trong đó là được...
- Ồ! Đơn giản vậy sao?
Thiên Mặc làm theo, tập trung tinh thần, đưa thần niệm vào trong cái hộp ngọc.
- Chà thấy cái gì đâu?!
Thần niệm của Thiên Mặc quét vào bên trong, liền thấy một mớ hỗn độn, trung tâm đám hỗn độn là một điểm sáng như thái dương vậy,
thần niệm của hắn cố gắng vươn tới cái điểm sáng đó, nhìn thì rất gần giống như là thần niệm của hắn lúc nào cũng có thể chạm tới điểm sáng đó nhưng hắn lại có cảm giác cái điểm sáng đó rất xa xôi, mờ ảo, dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể chạm tới nó, bỗng nhiên...
" Á", Thiên Mặc hét lên đau đớn bởi vì thần niệm của hắn đang bị cái mảnh hỗn độn này thôn phệ, hắn rất muốn thu thần của mình lại nhưng bất lực, dù hắn có cố gắng như thế nào cũng không thể ngăn thần niệm của mình bị thôn phệ, nếu kéo dài tình trạng này, Thiên Mặc nghi ngờ là hắn sẽ phải chết mất.
- Lão đại! Lão đại không sao chứ? - Bạch Vũ trông thấy tình cảnh khổ dở của Thiên Mặc liền kinh hoảng tới bên cạnh hỏi hắn. Bây giờ trên đời này chỉ có lão đại là thân với nó nhất, lão đại gặp nguy hiểm, nó không lo mới là lạ.
Nhưng cơn đau khiến Thiên Mặc không thể trả lời, hắn có cảm giác như đầu của mình sắp vỡ ra vậy, hắn rất muốn hỏi Minh Châu nhưng thần niệm cứ bị hút như vậy làm hắn cũng không còn cách nào để liên hệ với Minh Châu cả. Thiên Mặc có thể thấy không gian trong đầu hắn đang dần cạn khô, có lẽ hắn sẽ phải chết ở đây rồi. Thiên Mặc không thể suy nghĩ được nữa, ý thức của hắn dần dần mơ hồ, một màn đen vô tận phủ lên ý thức của hắn.
" Huỵch", Thiên Mặc ngã xuống đất, đôi mắt nhắm chặt, trên mặt còn in sự đau đớn.
- Á! Lão đại! Lão đại làm sao thế này! Lão đại tỉnh lại đi! Lão đại đừng làm em sợ mà!...