“A—Thời tiết hôm nay thật đẹp!” Fuyuki ôm chén trà, vui vẻ nói.
“Đúng vậy, Fuyuki sama!” Izayoi vui vẻ xoa bụng nói. Nghĩ tới Fuyuki không thể nào ở chung với con người, nhưng tiếp xúc mấy ngày này, cô phát hiện Fuyuki cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, hơn nữa có chút trẻ con, việc này càng khiến bà thích, “Hôm nay ngồi đây cả ngày sao?”
“Ừ. Dĩ nhiên, nếu không mạng sống của ta không tốt.” Fuyuki gật đầu, buông chén trà nhìn về Izayoi.
“Haha, Fuyuki sama đã cười rồi!”
“Tôi nói thật, cái tên Sesshoumaru kia…” Fuyuki nhịn không được rùng mình. Đêm đó đánh nhau một trận với Sesshoumaru rồi ném cục diện rối rắm cho Inu no Taishou, không nghĩ tới hắn không chỉ không đem Sesshoumaru trở về, còn đem cái đền này thành nhà của mình.
Ở lại thì ở lại vậy, nhưng tại sao lúc cô chưa tỉnh ngủ thì đã bị hắn kề dao vào cổ rồi? Nếu thần kinh vận động của cô không tốt hơn người bình thường thì chắc đã bị hắn giết chết rồi. Nhìn vị trí cô nằm bây giờ thành cái hố to, nhớ lại cô vẫn còn sợ hãi.
“Theo ta thấy, Sesshoumaru hình như thích ngài.” Lời của Inu no Taishou làm Fuyuki có chút muốn ngất.
Thích á? Nếu cái thích của Sesshoumaru là việc cầm dao kề cổ thì cô không dám nhận đâu!
“Nhìn đi, bây giờ Sesshoumaru đang nhìn ngài một cách đắm đuổi kìa?”
Nhìn theo ánh mắt của Inu no Taishou, quả nhiên Sesshoumaru đứng cách đây không xa. Lơ đãng nhìn cặp mắt vàng phát ra hàn khí khắp nơi, Fuyuki giật mình, cảm giác như cô đang ăn kem mùa hè thế, lạnh kinh dị!
“Izayoi, tối này chúng ta ngủ với nhau! Không, làm ơn cho ta ngủ chung với cô!” Fuyuki cầm hai tay của Izayoi, chân thành nói.
“Tiểu thư Fuyuki!!” Inu no Taishou nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Fuyuki, ban ngày cô ta ở với Izayoi chưa đủ hay sao còn gây trở ngại vào ban đêm?
Nhìn bộ dạng khó chịu của Inu no Taishou, Izayoi mỉm cười dịu dàng, không nói gì, im lặng.
“Ha? Tối ngươi định “vận động” kiểu trẻ con không nên xem với Izayoi sao? Ngươi không biết Izayoi sắp sinh à? “Vận động” kiểu đó vui lắm sao?”
Tuy Inu no Taishou không hiểu ý “vận động” của Fuyuki, nhưng nghe hết câu thì hắn hiểu, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
“Chị Fu-yu-ki” Eigetsu gào.
Cuối cùng Fuyuki vẫn không thể ngủ chung với Izayoi, lúc màn đêm buông xuống thì bị đuổi đi.
Theo thói quen đứng nơi vách đá, ngắm nhìn mặt trời đang hạ dần. Hoàng hôn hôm nay nhìn có vẻ yếu hơn trước rất nhiều, giống như là màu máu tươi, mang theo tia điểm xuấ, làm đáy lòng người có chút run rẩy.
“Xem ra đêm nay không được an bình rồi!” Fuyuki lẩm bẩm.
“Chị Fuyuki!”
“Eigetsu?” Xoay người nhìn Eigetsu và mẹ của hắn, “Sao hai người lại ở đây? Mau trở về thôn!”
“Ta nghĩ người kia sắp sinh, các ngươi lại là ngươi không có kinh nghiệm nên đến để giúp đỡ.” Mẹ của Eigetsu cười nói.
“Dì, cái đó con sẽ nghĩ biện pháp, dì không cần quan tâm, mau cùng Eigetsu về thôn đi!”
“Nói ngốc gì thế? Mười năm trước, tiểu thư Fuyuki đã cứu thôn dân, việc hôm nay ta muốn làm đâu có gì to tát bằng?”
“Dì, dì không hiểu, dì không biết…” Fuyuki đau đầu nhìn mẹ của Eigetsu, không biết nên nói gì.
“Ta không biết cái gì chứ? Ta biết người