Thái tử nhớ rõ, hắn ta muốn tặng cho hoàng thái hậu chiếc vòng tay từ san hô đỏ quý hiếm. Hắn đặt chiếc vòng trong cái hộp gỗ đó. Bây giờ sao thái hậu lại bảo hắn hỗn xược?? Vòng tay san hô đỏ có gì mà hắn nên tội như vậy?
Hoàng thượng đi sang bên cạnh của thái hậu xem rõ chiếc hộp là gì. Khi ngài ấy mở hộp ra, ngài cũng được một phen hỏang sợ. Giọng ngài run run:"Kỳ Nhi, sao con...con dám? Dám tặng cho...cho thái hậu một con chuột chết chứ? Hỗn xược! Người đâu...."
Đột nhiên có một tiếng "Khoan" của một nữ nhi. Từ xa, nữ nhi xinh đẹp đó bước vào trong điện. Nàng mặc bộ y phục màu hồng phấn, tóc cài trâm, bộ trang sức sặc sỡ.
Thái hậu đứng lên. Bà ấy rất vui khi được gặp lại Nghiên Dương. Bà ấy nói:"Dương Dương, mau lên đây cho bổn cung nhìn kĩ con hơn"
Nghiên Dương hành lễ trước thái hậu và hoàng thượng. Sau đó, Hạ Tâm đưa cho Nghiêm Dương một cái hộp y như cái hộp của thái tử.
Nghiên Dương quỳ xuống trước mặt thái hậu. Cô nói:"Bẩm thái hậu, hoàng thượng. Đây mới là hộp quà thực sự mà thái tử muốn tặng. Hộp quà kia là do có tiểu nhân đã dở trò xấu nên mới thành ra việc như thế này! Hôm nay Nghiên
Dương đến trễ cũng là lo điều tra vụ việc!"
Hoàng thái hậu rất bĩnh tĩnh, bà ấy muốn nghe Nghiên Dương nói hết. Giọng bà nhẹ nhàng:"Vậy Dương Dương, con điều tra được những gì? Nói cho bổn cung, bổn cung sẽ trọng thưởng cho con!"
Ngoài điện, thất vương gia dắt theo Đông Phương. Tay cô ta bị trói lại để thất vương gia kéo đi cho dễ. Thất vương gia cũng tiến vào bên trong điện làm cho bao người ngạc nhiên. Đến thái hậu và hoàng thượng cũng đang thắc mắc, tại sao thất vương gia lại bắt giữ người của thái tử.
Thất vương gia hành lễ với hoàng thái hậu và hoàng thượng. Sau đó, Nghiên Dương bắt đầu nói:"Bẩm thái hậu, hoàng thượng. Theo như điều tra Đông Phương cô nương đây là người đã dở trò xấu đó! Chính nàng ta đã thừa nhận điều này trước mặt của Nghiên Dương!"
Thất vương gia tháo chiếc khăn đang bịt miệng của Đông Phương ra. Nàng ta bắt đầu la hét:"Bẩm...bẩm hoàng thượng...thái hậu....không phải do ta làm. Không phải do ta làm đâu. Nhất định là không phảo. Huhuhuhu...huhuhu...hoàng thượng phải làm chủ cho nô tỳ...huhuhuhuhu!"