gọn ngành của câu chuyện không ai biết rõ cả nhưng Nghiên Dương vẫn khẳng định rằng Đông Phương đã thừa nhận trước mặt của mình và thất vương gia.
Vì nghe tranh cãi quá mệt mỏi, hoàng thái hậu cũng mất cả vui. Bà ấy đứng dậy rồi nói với mọi người:"Hôm nay bổn cung khó chịu trong người. Các khanh cứ tiếp tục thưởng tiệc. Còn việc cái hộp, bổn cung sẽ giao cho thái tử phi và thất vương gia điều tra. Sau 1 ngày, bổn cung muốn có cả bằng chứng vật chứng. Bây giờ tạm thời thái tử không được ra khỏi đông cung!"
Nói xong, các quan thần trừ hoàng thượng đều quỳ xuống mời hoàng thái hậu về cung nghỉ ngơi.
Hoàng thượng ngồi cao cao tại thượng trên chiếc ghế mạ vàng, ngài vuốt vuốt râu suy nghĩ. Ngài nói:"Vậy chuyện này giao cho Nghiên Dương và Vĩ Thành toàn quyền xử lí. Vì Đông Phương ở đông cung, thái tử phi có đủ quyền hành quản lí các việc của đông cung. Chỉ cần bẩm báo lại cho trẫm và thái hậu là được."
"Tuân lệnh hoàng thượng!"
Ngay sau đó, hai tên lính đến và đưa thái tử hồi cung. Hắn ta bị cấm không được ra khỏi đông cung trước khi điều tra ra sự việc.
Buổi thọ yến cũng kết thúc
sau khi hoàng thượng rời đi. Ai cũng mong rằng đêm nay sẽ rất tuyệt vời, họ sẽ được thưởng thức mỹ nữ, ca vũ và sơn hào hải vị nhưng đâu ngờ rằng chuyện như vậy lại xảy ra.
Thất vương gia cùng Nghiên Dương đứng dưới trăng nói chuyện một lúc lâu.
Hôm nay trăng không tròn nhưng lại khá là sáng, bầu trời lại đầy sao. Tiếng của những con côn trùng kêu vang làm cho bầu trời đêm thêm tĩnh mịch.
Lần đầu tiên Nghiên Dương được ngắm cảnh sao đêm tuyệt đẹp như thế này. Có lẽ ở thời hiện đại, cô có quá nhiều việc phải làm, các toà nhà cao lại che mất bớt đi phần nào.
Mặt của cô ngước lên cao. Đôi mắt của cô tròn xoe nhìn những ngôi sao lấp lánh kia. Giọng cô ấm áp:"Sao đẹp thật!"
Mặc dù trời rất đẹp, khung cảnh rất hữu tình nhưng thất vương gia không để ý những điều đó. Chàng nói:"Phải! Sao rất đẹp! Nhưng...kế hoạch của chúng ta có lẽ phải hoãn lại một thời gian! Hmmmmmmm........Nhưng ta đột nhiên suy nghĩ ra cách này!"