Trời đã khuya, Nghiên Dương được thất vương gia đưa về đến tận đông cung.
Nghiên Dương vẫy tay chào tạm biệt chàng:"Ta vào trước! Hẹn gặp lại!"
"Uhm! Nàng vào đi! Ta nhìn một lúc rồi đi!"
Tên thái tử đang tức giận ở bên trong. Giờ này mà Nghiên Dương vẫn chưa chịu hồi cung. Nàng ta rốt cuộc đã được giáo huấn như thế nào!
Hắn ta đứng bên trong vườn đợi Nghiên Dương. Hắn cứ nhìn ra ngoài rồi đi qua đi lại đến chóng cả mặt.
Đột nhiên hắn nghe tiếng của Nghiên Dương nói:"Ngưoi làm gì mà cứ đi qua đi lại trước phòng của ta? Giờ này không đi ngủ đi! Trẻ con phải ngủ sớm chứ!"
Hắn tức điên lên. Nàng ta dám nói hắn trẻ con sao??? Chưa kể cái chuyện hộp gỗ, ai biết được rằng có phải nàng ta bịa ra hay không. Hắn kéo cổ tay của Nghiên Dương ngược lên:"Này! Thân là thái tử phi, ăn chơi giờ này mới về! Lại đi với đệ đệ của ta chứ gì?"
Nghiêm Dương nhếch môi cười:"Phải đó! Mà nói nghe nè, công nhận đệ đệ của ngươi vừa tốt lại vừa đẹp trai như mấy soái ca trong phim hàn ấy!"
"Người
đang nói cái gì vậy? Soái ca trong phim hàn??? Từ lúc tỉnh dậy đầu óc ngươi không được bình thường phải không? Cần ta gọi cho ngươi một thái y không?"
"Không cần! Ta mệt! Đi ngủ! Không rãnh hơi mà nói chuyện với ngưoi!"
Nghiên Dương hất tay của thái tử ra. Cô định quay đi nhưng vẫn bị hắn kéo quay lại. Hắn lại điên khùng nói:"Vậy chuyện con chuột chết đó! Là do ngươi làm??"
"Không biết! Ai làm người đó tự nhột thôi!"
Nghiên Dương vùng vằng đi vào trong phòng. Vào bên trong, cô lấy cái then cửa rồi khoá phòng lại.
Tên thái tử này phiền phức thật. Hậu cung của hắn ta toàn là những người gì đâu, phiền hà như vậy cũng không biết. Hắn chỉ biết mỗi rước hoạ vào thân. Nghe đồn hắn còn rất kém cỏi về mọi mặt. Chẳng qua mẫu thân hắn là người hoàng thượng yêu nhất nên hắn mới được làm thái tử.