Bị cưỡng ép nghỉ ngơi vài ngày, cộng với việc có ai đó chăm sóc tận tình không thôi, Lam khỏi rất nhanh.
Nhưng cứ như bị ám ảnh hay sao mà có người suốt ngày nhắn tin hỏi cô không ngừng.
Tuy nhiên, thật kì lạ, Lam không hề bực, vừa cười tủm tỉm vừa kiên nhẫn nhắn lại từng tin.
Kể cả trong lúc đang làm việc cũng thế, bận đến đâu, chỉ cần máy rung, nhìn tên người gửi, cô đều cảm thấy ấm áp vô cùng.
Cảm giác này cũng không tệ đâu.
- Lam bé nhỏ!! - Anh Thắng đi ngang qua, liếc một cái, không kìm được cúi xuống thì thầm vào tai cô.
Lam giật bắn mình, úp điện thoại xuống bàn, bật ngả người ra sau cười trừ.
- Sao ạ? Anh cần em giúp gì ạ?
- Đâu có.
Chỉ là hơi tò mò nên muốn hỏi xíu xíu.
- Thắng nheo mắt, đưa hai ngón tay lên, chỉ chìa ra một kẽ hở nho nhỏ ở giữa, cười ranh ma.
- Bé Lam nhà mình dạo này đang yêu à? Muốn đi bước nữa rồi sao?
Lam khựng lại, mặt hơi đỏ lên.
Chẳng rõ vì sao cô lại thấy chột dạ, nhưng vẫn cãi.
- Làm gì có đâu anh!
- Ừ, cứ cãi đi!! - Anh Thắng vẫn giữ nguyên nụ khiến đối phương nổi da gà ấy, ngón cái và ngón giữa tự chìa vào mắt mình, rồi chĩa về phía cô.
- Anh theo dõi cô mấy ngày rồi đấy! Cô cứ phủ nhận đi.
Anh đây thấy hết nhé!
Lam rợn người, không chỉ sợ câu Thắng nói, mà còn sợ chính mình.
Biểu hiện của cô dễ gây hiểu lầm đến thế sao? Thật sự đến mức ấy sao?
- Anh đừng trêu em nữa mà!! - Lam nói, mặt như sắp khóc đến nơi.
Thắng khựng lại, không rõ vì sao lại quay mặt nhìn hướng khác, lỗ tai hơi đỏ lên.
Nói thật là kể từ lúc Lam vào làm việc đến nay cô tiến bộ rất nhiều.
Không chỉ về năng lực, mà còn cả ngoại hình nữa.
Thú thật, lúc cô mới vào, Thắng không có mấy tình cảm.
Thứ nhất là do cô không biết gì cả, ngơ ngơ ngáo ngáo vướng víu chân tay, thứ hai là cô không hề chăm sóc chút gì vẻ ngoài của mình hết.
Mặt thì sạm, ăn mặc quê mùa.
Thứ ba là cô không biết giao tiếp, không biết lấy lòng cấp trên, không biết nói chuyện, cứ rụt rà rụt rè bực cả mình.
Lúc Tâm bảo anh dạy cô về photoshop, thú thật anh không mấy tình nguyện, nhưng tác phong chuyên nghiệp lâu năm vẫn giúp anh dấu được những khó chịu trong lòng mình.
Nhưng mà, không biết từ bao giờ, anh lại thấy cô nhóc này cũng ưa nhìn kinh khủng, còn thấy cái tính của cô cũng dễ thương nữa chứ.
Cô dần biết chăm sóc mình hơn, ăn mặc sành sỏi hơn, đặc biệt là rất chăm chỉ nữa.
Vừa nãy, cái bộ dạng bị bắt nạt của cô thật sự khiến anh kìm lòng không nổi, suýt chút xông đến mà bẹo má cô một trận rồi.
Cơ mà sau nghĩ lại, cô làm gì có thịt thừa cho anh bẹo đâu.
Cái này không phải là gầy khỏe mạnh, mà là ốm nhom luôn cơ.
Haizz...
Nghĩ thế nào, Thắng thở dài, vỗ vỗ vai Lam hết sức thương hại.
- Em nên ăn nhiều chút đi.
- Xong, lắc đầu bỏ đi.
Lam nhìn theo, "ơ" một tiếng chẳng hiểu gì.
À đúng rồi, còn có thêm một chuyện khá là thú vị nữa, nghe bảo phòng kinh doanh từng có người xin nghỉ phép dài hạn vì bệnh, đã trở lại cách đây một tuần rồi.
Còn ai vào đây ngoài cái kẻ từng xông đến gây thị phi mà không cần mặt mũi chứ? Hình như đã không còn được làm trưởng phòng mà bị giáng chức xuống nhân viên bình thường, còn bị cả phòng tẩy chay nữa.
Có vẻ như lúc làm quan không được lòng ai hết, nay xuống làm dân thì bị người ta bắt nạt.
Mà Lam cũng chỉ nghe thế thôi, chỉ cần cô ta không đến gây chuyện với cô nữa thì cô cũng chẳng muốn tìm thêm việc cho mình.
Bác sĩ Tuấn và cô vẫn thường xuyên gọi điện và gặp mặt trao đổi với nhau.
Nghe nói căn nhà đó bác sĩ mua để đón bố mẹ ở quê lên ở cùng.
Đúng là một người con có hiếu, chả trách lại đầu tư như vậy, hẳn là vì muốn bố mẹ thoải mái đây mà.
- Cũng không hẳn! - Tuấn cười, nhấp một ngụm cafe, hơi nghiêng đầu nhìn Lam đang vẽ phác trên giấy.
- Quan trọng là ngôi nhà ấy cũng để đón vợ về.
- À...!- Lam khẽ cười, không mấy để tâm, nhưng miệng vẫn không quên khen vị khách một tiếng.
- Anh đúng là một người chu đáo và dịu dàng.
- Em quá khen...!- Tuấn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Lam có vẻ không quá tập trung đến câu chuyện nên cũng thôi.
Anh chỉ cười cười, đưa mắt dõi ra ngoài đường.
Cũng đã đến giờ ăn trưa, Tuấn chủ động mời cô một bữa nhưng Lam khéo léo từ chối.
Có thể tiếp xúc lâu, cô hiểu được tính anh, nhưng không có nghĩa là cô đã đạt lên đến mức có thể cùng anh dùng bữa.
Hình như chỉ có quan hệ thân thiết mới đến mức như vậy.
Còn bữa ăn hai người này, cô không nuốt được.
Tuấn cũng tinh ý nhận ra điều đó, nên lại một lần nữa, anh mỉm cười rút lui trong im lặng.
- À đúng rồi, có chuyện này anh muốn nhờ em...!- Lúc Lam chuẩn bị rời đi, như sực nhớ, Tuấn giữ cô lại, vẻ hơi khó xử.
- Thật ra cũng hơi bất đắc dĩ, nhưng mà...
- Có chuyện gì sao ạ?
- Chuyện là...ừm...em có thích xem tranh không?
- Dạ? Sao cơ? Tranh ấy ạ?
- Bạn anh có mở một phòng tranh, ngày mai bắt đầu khai trương nên mời anh đến dự.
Chỉ là thằng đó nó hơi vô lý, không cho đến một mình.
Mà anh thì...chỉ biết mỗi em.
Anh không tiếp xúc với nhiều cô gái lắm.
Cái đó...!- Tuấn gãi đầu, không biết nên diễn đạt thế nào tiếp theo.
Còn Lam, khi nghe đến phòng tranh, thú thật là cô đã có hơi động lòng.
Phòng tranh - Hình như đó từng là ước mơ của cô lúc còn trẻ.
Thời đó cô rất thích vẽ, cực kì thích, mà cũng có nhiều người bảo rằng cô có năng khiếu nghệ thuật.
Cô từng ao ước mở một phòng tranh của riêng mình, được công khai những đứa con tinh thần của mình cho toàn thế giới biết.
Nhưng sau đó, mọi thứ đều bị cô bỏ lại sau lưng, chỉ vì một người, chỉ vì một lần lầm lỡ.
Phòng tranh ấy...liệu nó như thế nào nhỉ?
Thấy Lam im lặng, Tuấn mím môi, đánh liều hỏi thẳng.
- Vậy...em có muốn đến đó cùng anh không?
- Em đến...thật sự cũng được chứ ạ?
Tuấn hơi bất ngờ khi lần này lại thấy Lam nhận lời.
Rồi anh mỉm cười, khẽ gật đầu, lòng vui rạo rực.
Lam cũng thấy hồi hộp không kém.
Chỉ là, cảm xúc của hai người hoàn toàn bị lệch tông mà thôi.
...
Theo đúng hẹn, chiều hôm ấy Lam xin về sớm, thay đồ rồi được Tuấn đưa tới khu triển lãm.
Thật ra cô có thể yên tâm không cần đưa đón chăm sóc Lam Anh là bởi trước hôm đó cô có nhờ Khánh rồi.
Thế mà không ngờ anh lại suy nghĩ rất lâu mới gật đầu đồng ý, nhìn thế nào cũng thấy miễn cưỡng cả.
Khu triển lãm rất đông người, nhưng lại chẳng hề ồn ào.
Có vẻ như ai cũng ý thức được thái độ nên có ở một nơi đậm tính nghệ thuật thế này, hoặc là tâm hồn tâm hồn hội họa không cho phép được phép mở miệng khi thưởng thức tranh.
Tuấn dẫn Lam đến chào hỏi người tổ chức, và thật bất ngờ, đó chỉ là người đứng ra đầu tư mà thôi, còn họa sĩ lại là vợ người đó.
Anh ta tên Hưng, còn khá trẻ, bộ dạng có hơi cà lơ phất phơ chút xíu.
Lam mỉm cười bắt tay anh theo phép lịch sự, và cũng chính trong giây phút đó, anh ta hoàn toàn mất điểm trong lòng cô.
Vì sao à? Có ai bắt tay xã giao lại dùng ngón trỏ vuốt lên vuốt xuống như trêu ghẹo lên mu bàn tay người khác không? Đặc biệt, ánh mắt đào hoa và nụ cười nửa miệng của anh ta khi nhìn cô nữa, cứ như đang thăm dò con mồi vậy.
Lam bắt đầu thấy hối hận vì chính quyết định của mình rồi.
Bác sĩ Tuấn cũng quá thật thà, chẳng hề nhìn thấy điều bất ổn ở đâu cả, vẫn trò chuyện như bình thường, lịch sự và nhã nhặn đến phát bực.
Lam cười gượng, kiếm cớ đi ngắm tranh, tham quan thưởng thức một vòng.
Khi đứng xem, Lam đã gần như quên mất sự việc không vui vừa nãy.
Cô xem rất chăm chú, có cảm giác như chỉ cần nhìn phong cảnh trong đó cũng có thể thấy được tâm tư của người họa sĩ vậy.
Lam hơi nghi hoặc, khi cô lại thấy toàn bộ bức tranh ở đây đều thể hiện rõ sự cô đơn.
Cô đơn ư?
Người ta thường nói, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, vậy sự cô đơn đó thực chất là của ai đây?
- Đây là bức vợ tôi thích nhất.
- Chợt, giọng nói bên cạnh làm Lam giật mình.
Nhìn qua, không biết từ bao giờ Hưng đã đứng bên cạnh, cười nửa miệng nhìn về phía trước.
- Cô ấy dành rất nhiều thời gian để vẽ nó, cũng ngắm nó rất nhiều lần.
Bức tranh là bào thai của một đứa trẻ chưa hoàn toàn thành hình, được bao bọc bởi đôi bàn tay.
Có lẽ đây là sự yêu thương cô ấy dành cho con mình.
Nhưng, cớ sao trông lại đau thương đến vậy?
Ảo giác ư?
Cũng đúng! Nghệ thuật vốn là thứ khó hiểu nhất.
Đôi khi, người vẽ chỉ đơn giản là vẽ nên cảm hứng của họ, chỉ có người nhìn mới tự mình huyễn hoặc bản thân mà thôi.
- Hẳn cô ấy rất yêu thương con mình.
- Phải! Cho nên cô ấy mới ám ảnh mãi đứa nhỏ đã mất vì tai nạn ấy.
Lam thầm giật mình quay phắt lại nhìn Hưng, không ngờ anh ta đã nhìn chằm chằm vào cô rồi.
Lam hơi lạnh người, vô thức lùi ra sau một bước, mắt nhìn xung quanh.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, cô không thấy một ai gần đây cả.
Từ bao giờ cô lại đi vào chốn không người thế này?
- Em biết không? - Hưng hơi cúi đầu sửa cổ áo, mở cúc áo tay, xắn lên.
- Thật ra phụ nữ quá đa sầu đa cảm cũng không tốt.
Cảm giác cứ như bị trói buộc vậy.
- Vậy sao? - Lam cười gượng, vẫn lùi ra sau.
- Cô ấy đã tạo ra những bức tranh xuất sắc, chỉ tiếc, lại ở trong tình trạng không mấy thoải mái.
Kể từ sau khi mất đứa con, cô ấy trở nên trầm lặng hơn rất nhiều.
Lần này Lam không đáp nữa.
Cô không biết anh ta nói những điều này với cô làm gì.
Đôi chân cô vẫn lùi ra sau, cho đến khi đụng phải một cái gì đó.
Lưng lạnh toát, không ngờ cô đã bị dồn vào ngõ cụt.
Hưng vẫn thản nhiên đi đến, thấy Lam hoảng sợ như vậy thì khẽ cười.
Anh chống một tay lên tường, sáp mặt lại gần hơn.
- Nhưng phụ nữ như thế cũng rất phiền phức.
Kiểu tôi thích nên là giống em, trông khá ngây ngô, nhưng có vẻ bên trong lại không hoàn toàn như vậy.
Tôi nói đúng không?
Khi Hưng đặt tay lên cằm Lam, nâng nhẹ, cô không chịu nổi thêm nữa mà hất mạnh tay ra, toan bỏ chạy, nhưng lại không mấy thành công.
Khoảng cách quá gần, anh ta dư sức biết cô tính làm gì.
Nên khi cô mới lách người bước được một bước, anh đã chụp cổ tay cô kéo lại, chấn mạnh vào tường.
- Đừng sợ! Chúng ta đều là người làm ăn, đều biết không nên chỉ có một bên thỏa mãn.
Tôi nói thẳng, tôi thích em, tôi có thể cho em mọi thứ.
Em muốn gì nào? Tiền bạc? Trang sức? Quần áo? Hay là địa vị trong xã hội? Chỉ cần em muốn, tất cả mọi thứ tôi đều có thể cho em.
Chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, làm tôi vui vẻ, trở thành tình nhân biết điều của tôi.
Tôi nhất định sẽ không bạc đãi em.
Em thấy thế nào?
Thế nào? Thế nào là thế nào?
Loại đàn ông cô khinh bỉ nhất, bây giờ lại đứng trước mặt cô nói những lời như vậy.
Loại phụ nữ cô khinh bỉ nhất, bây giờ cô lại vô tình biến thành người đó bởi những lời người đàn ông kia nói.
Gì chứ? Vợ là phiền phức? Cho nên mới ra ngoài tìm kiếm thú vui? Không vì tình yêu, mà chỉ bởi thấy thú vị, chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình? Dùng cơ thể để đổi lấy tiền tài vật chất? Rồi sẽ gây ra hậu quả thế nào với người trong cuộc đây?
- Anh thật sự muốn làm điều này sau lưng vợ anh sao?
- Sao lại không? - Hưng nhún vai, hết sức bất cần và lạnh nhạt.
- Quan trọng là tôi vẫn yêu cô ấy, dù tôi có làm gì, cô ấy vẫn chiếm vị trí số một trong lòng tôi.
Như thế còn chưa đủ sao?
Đủ ư?
Hai tay Lam dần siết chặt lại.
Thứ tình yêu ấy, thật sự chẳng đáng giá chút nào.
Lam nghiến răng, cố gắng kìm nén sự tức giận.
Hưng khẽ nhếch môi, bóp mạnh cằm cô từ từ cúi dần xuống.
- Anh sẽ phải hối hận.
- Không đâu!
Lúc chỉ còn cách môi một chút nữa, Lam chợt nâng tay muốn đánh vào bụng Hưng, nhưng anh ta cứ như có mắt mọc khắp nơi vậy, nhanh tay chụp lấy, nhấn mạnh lên tường.
- Tôi quên chưa nói.
Tôi rất thích môn học khóa đòn tấn công của đối thủ.
Cái đó tôi là nhất đấy.
Xong, Hưng lại cúi đầu.
Lần này Lam không thể bình tĩnh nổi nữa.
Cô bắt đầu chống đối, nhưng sức lực nhỏ nhoi của cô làm sao có thể chống lại được một người đàn ông cao khỏe, còn từng học võ.
Từng nụ hôn rơi dần lên má, lên cổ.
Váy áo bị kéo xuống cánh tay.
Bờ vai lại bị cắn một cái rất mạnh.
Lam hoàn toàn chật vật.
Rồi cô bật khóc.
Chỉ là, tiếng khóc của cô không những không khiến người kia ngừng lại, mà còn khiến anh ta hưng phấn hơn, một tay đang để trên eo Lam chậm rãi trượt xuống, rồi vén một góc váy cô lên.
Đứng lúc ấy, những tiếng tách tách của máy ảnh vang lên không ngừng.
Lam hoảng sợ, mặt mũi tái mét khi nghĩ rằng hình ảnh nhục nhã ấy đã bị ai đó thấy