Gần đây phố xá có vẻ nhộn nhịp và đẹp mắt hơn khi các cửa hàng ở hai bên đường khoác lên những bộ cánh đỏ rực.
Ca khúc "Merry Christmas" đi đâu cũng nghe thấy, rồi ông già noel, cây thông, chú tuần lộc, và những món quà to nhỏ đều là những đồ trang trí không thể thiếu.
Hôm nay nhân viên được nghỉ sớm hơn để tham gia bữa tiệc giáng sinh gộp chung với tiệc cuối năm, do đích thân giám đốc kinh doanh mời.
Ai nấy đều vô cùng hớn hở, bàn tán sôi nổi vô cùng.
Đến giờ, người nào người nấy xúng xính khoác tay nhau cùng đến điểm hẹn, chỉ có Lam là xin cáo không tham gia.
Cuộc vui không ai nỡ bỏ, chỉ là cô còn có mối quan tâm lớn hơn mà thôi.
Cô không muốn để con phải một mình.
Giáng sinh mà, ở bên người thân hẳn sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều.
Vừa đùa nghịch với con vừa bước ra thang máy, Lam giật mình khi thấy Ngọc đang đứng ngay trước cửa nhà mình, chẳng biết anh đã chờ được bao lâu.
Thấy cô và con xuất hiện, Ngọc khẽ cười, bước tới.
- Hôm nay ăn với anh bữa cơm nhé? - Ngọc thầm nói, mắt nhìn xuống Lam Anh, toan đưa tay chạm lên tóc con thì bị con né tránh, cự tuyệt rất lạnh nhạt.
Không ngờ lâu như vậy, bé vẫn giận anh.
- Anh mệt sao? - Lam hơi nhíu mày khi thấy khuôn mặt mệt mỏi của Ngọc.
Rất tự nhiên, cô nâng tay chạm lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ.
Ban đầu, Ngọc có vẻ sững sờ, sau đó rất nhanh, anh cầm lấy tay cô, giọng lại mềm thêm chút nữa, hết sức đáng thương.
- Ừ.
Anh mệt! Hôm nay ăn với anh nhé?
- Vậy...
- Anh thèm cơm em nấu.
Ngọc làm nũng.
Không ngờ cũng có lúc anh nói với cô bằng giọng điệu như vậy.
Lòng Lam trào dâng một cảm xúc rất lạ.
Cô khẽ cúi đầu nhìn con.
- Con vào nhà với bố nhé? Mẹ đi siêu thị mua thêm đồ...
- Không cần đâu.
- Ngọc vội vã cắt ngang.
- Anh với con đi cùng luôn cũng được.
Vậy là, một nhà ba người cùng vào siêu thị.
Lam Anh vẫn níu lấy cô không rời, Ngọc đi bên cạnh lặng lẽ đẩy xe, còn Lam thì chăm chú chọn thực phẩm.
Ba người hoàn toàn im lặng giữa chốn ồn ã của tiếng trò chuyện và tiếng nhạc trẻ trong siêu thị.
...
Khánh hơi thất vọng khi hay tin cô không tham gia bữa tiệc.
Anh biết cô sẽ không để con một mình, tuy nhiên, cảm xúc thật tâm trong lòng vẫn không tài nào nén lại.
Anh khẽ thở dài, rời khỏi chỗ.
Đã uống mấy chén dạo đầu nên đã có chút choáng váng, Khánh nhìn thấy một siêu thị cạnh đó nên đi vào mua chút nước giải rượu.
Chỉ là không ngờ anh lại gặp người quen đang ở phía xa xa.
Một tay cầm lấy bàn tay nhỏ của con, đầu hơi nghiêng nghiêng qua nói chuyện với chàng trai bên cạnh, còn khẽ cười.
Nụ cười ấy rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, khiến tim anh thổn thức.
Đáng tiếc, nụ cười ấy không phải dành cho anh, cảm giác thổn thức ấy cũng hóa thành buồn bã.
Vậy ra, cô trở về với ngôi nhà của mình.
Cũng đúng.
Giáng sinh mà, chỉ bên cạnh gia đình mới có ý nghĩa.
Đi bên cạnh chồng như thế, trò chuyện bình thường như thế, hai người làm lành rồi sao? Sẽ trở về bên nhau sao?
Cũng phải thôi.
Dù gì người kia cũng vẫn là bố của con cô.
Người như cô, hẳn sẽ vì con mà vị tha cho kẻ nọ, để cho con một mái ấm đủ đầy tình thương của hai bên.
Chỉ cần người kia hối hận, chịu quay về, hẳn cô sẽ sẵn sàng dang rộng hai tay chào đón.
Đúng không?
Cô yêu người ấy đến thế kia mà?
Nghĩ là thế, vậy mà tim vẫn nhức nhối, vẫn khó chịu không tài nào kiểm soát được.
Yêu một người đã có người khác trong tim, quả thực rất khổ sở.
Khánh siết chặt tay, nhắm mắt, lặng lẽ quay đầu.
Không sao! Chỉ cần em hạnh phúc là được rồi.
...
Tiễn Ngọc ra tận cửa thang máy, Lam vẫn thấy nét quyến luyến trong mắt anh.
Nhưng cô vẫn mỉm cười làm như không thấy, không quan tâm, không để ý đến ánh mắt cầu xin đầy hi vọng ấy.
Hẳn, anh muốn ở lại, muốn bên mẹ con trọn vẹn đêm nay.
Nhưng cô thì không! Dây dưa chỉ khiến đôi bên mệt mỏi hơn mà thôi.
Cô biết anh đã phải chịu đựng, phải trả giá qua những gì mà anh kể, tuy nhiên, thiết nghĩ, nào ai nhẫn tâm đẩy anh đến con đường đó chứ? Chẳng phải đều là hậu quả từ những việc anh đã gây ra sao?
Là một người đàn ông, trước hết phải chịu được trách nhiệm, sau cùng là phải chịu được hậu quả.
Nếu cả hai đều không có, vậy thì đó không phải là đàn ông, mà là kẻ khốn nạn.
- Anh...có thể ôm em không? - Chần chừ một lúc, Ngọc hỏi.
Lam nhìn anh, nói thật chậm rãi.
- Nếu với tư cách là một người bạn thì được.
Cuối cùng, Ngọc đã cúi đầu lặng lẽ rời đi.
Lam khẽ thở dài, vừa định quay trở lại nhà thì điện thoại trong quần rung lên.
"Thịt Mỡ" đang gọi.
Lạ thật, không ăn uống no say, lên tăng hai tăng ba với đồng nghiệp đi, gọi cô làm gì vậy?
- A...
- Chúc mừng giáng sinh nhé Mắm!! - Lam chưa kịp dứt câu, Khánh đã hét lên rất lớn.
Cô phải dịch máy ra xa, nhíu mày kìm nén để không lỡ miệng mà mắng anh.
Nghe giọng, hẳn là say quá rồi.
- Vâng! Chúc anh giáng sinh vui vẻ.
- Vui không? - Chợt, Khánh hỏi, không đầu không đuôi.
Lam nhíu mày.
- Sao?
- Em đấy! Hôm nay vui không?
- Cũng bình thường.
- Bình thường à? - Khánh khẽ cười, mày Lam càng nhíu chặt hơn.
Chẳng rõ vì sao, cô cứ có cảm giác nụ cười ấy cứ như tự giễu vậy.
Không phải giễu cợt cô, mà là tự giễu cợt chính mình.
Ảo giác sao?
- Anh say rồi đấy à?
- Ừ.
- Vậy anh uống ít lại đi, không thì về trước! Uống thêm nữa là có chuyện đấy!
- Em lo cho anh à? - Lần này, Lam lại thấy như thể Khánh đang tủi thân.
Cô mím môi im lặng, thầm nghĩ có nên cúp ngang cuộc gọi này hay không.
Khánh bây giờ cứ thấy là lạ, cô không khó chịu, chỉ thấy khó xử.
- Này, em lo cho anh sao? Lo cho anh đúng không? - Khánh vẫn dai dẳng, cứ như đứa trẻ hư đòi bằng được món đồ mình yêu thích.
- Sao không nói? Nói gì đi chứ? Có phải em lo cho anh không? Phải không?
- Này! - Lam thở hắt, bóp trán.
- Khi nào anh tỉnh thì mình nói chuyện tiếp nhé?
- Vì sao? - Bên kia có tiếng cọ xát, hình như Khánh vừa dựa vào tường và ngồi xuống.
- Hôm nay em gặp chồng em rồi, được trò chuyện, được đi chơi, được ở cùng anh ta, em vui nên không muốn quan tâm anh nữa chứ gì?
Gì vậy? Cái giọng này là gì thế?
- Anh cũng chả cần em quan tâm.
Anh cũng không muốn quan tâm em.
Nhưng anh thương Lam Anh, hỏi thăm em chỉ là vì con bé thôi.
Giờ lại giống kiểu nói lẫy vậy?
- Này Mắm! - Hết "mè nheo", Khánh bỗng dưng đổi giọng, nghiêm túc vô cùng.
Lam mím mím môi nhịn cười, hỏi lại.
- Làm sao?
- Anh đang nghĩ, trong tim em bây giờ...
- Ừ? Làm sao?
- Hmm...!- Khánh kéo dài giọng như thể đang suy nghĩ, sau đó đáp lại với câu hết sức mất hứng.
- Anh buồn ngủ.
- Hả? - Lam mới kịp phản ứng, cuộc gọi đã bị ngắt.
Cô trợn mắt nhìn vào màn hình, hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô vừa bị người ta đem ra đùa cợt đúng không? Đúng không?
Sao lại khó chịu thế nhỉ??
...
Nửa đêm, còn đang ôm Lam Anh say giấc nồng, tiếng đập cửa sầm sầm khiến Lam giật mình tỉnh lại.
Nghĩ có chuyện gì, lại sợ con tỉnh giấc, cô vội vã bật dậy, chạy nhanh ra ngoài, không quên đóng cửa phòng ngủ để giảm đi tiếng ồn.
Tiếng đập cửa càng lúc càng to, Lam thấy hơi sờ sợ khi nghĩ đó là một kẻ biến thái nào đó.
Còn đang lưỡng lự không biết có nên gọi cho bảo vệ hoặc cảnh sát hay không thì giọng nói bên kia cánh cửa vang lên, rất quen.
- Này con Mắm kia, mở cửa!! Em nghe không thế???
Mặt Lam thực sự đã thộn ra, không biết nên diễn tả thế nào.
Sợ làm phiền hàng xóm, cô vội vã mở cửa, nghiêng người tránh cú đánh hụt của Khánh.
Mất thăng bằng, Khánh ngã về phía trước, Lam nhanh chóng đỡ lấy anh.
Chỉ là, anh quá nặng, còn dồn hết trọng lượng lên người cô, cuối cùng, cả hai ngã nhào, cánh cửa cũng được tự động đóng lại.
Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người Khánh khiến Lam nhíu mày.
Cô đẩy đẩy anh, khẽ quát.
- Nặng quá! Anh dậy cho em.
- Ồ? Ai mà nghe giống con Mắm...!- Khánh lầm bầm, giọng còn mang theo ý cười nữa.
Anh chống tay xuống đất, gồng mình nhổm người dậy.
Sức nặng giảm bớt, Lam thở phào.
- Anh làm gì mà uống thành thế này? Đã bảo uống ít lại đi rồi kia mà??
- Huh? - Khánh hơi khựng người, cố nheo mắt nhìn người ở dưới mình.
Tuy nhiên, ánh sáng không đủ, cộng với cả việc hai mắt đã hoàn toàn mờ đi do tác dụng của rượu, anh hơi nghiêng đầu, ngây ngô hỏi lại.
- Mắm?
- Mắm gì mà mắm? Nửa đêm uống say anh còn mò đến đây làm gì? Hàng xóm thấy rồi sẽ nói em thế nào? Thật là, còn ầm ĩ nữa...!Oái! - Lam còn đang lải nhải, bỗng Khánh lại đè lên người cô, sau đó chuyển người sang nằm nghiêng, ôm lấy đầu cô áp vào ngực mình, cười cười.
- Mắm thật này.
Không ngờ chỉ cần nghĩ là có thể gặp em.
- Này! Buông em ra!! - Lam cựa người, Khánh lại càng ôm cô chặt hơn, bướng bỉnh mắng.
- Không muốn! Buông ra để em đi tìm anh ta à?
Lam vẫn giãy, Khánh càng ôm chặt hơn.
Bất đắc dĩ, cô ngừng lại, thở dài.
- Em hiểu rồi! Em không đi.
Anh buông em trước đi.
Khánh vẫn không nghe, nhưng rõ ràng nghe giọng nói nhỏ nhẹ như dỗ dành kia của cô, anh lại mỉm cười, gác cằm lên đầu cô, thầm thì.
- Sao trên đời lại có người đáng ghét như em thế nhỉ?
Ý gì? Chạy đến làm phiền cô còn dám bảo cô đáng ghét?
Lam nghiến răng, tay đặt lên eo anh xoắn một vòng.
Đổi lại là tiếng cười đan xen tiếng xuýt xoa của Khánh.
- Này! - Chợt, Khánh gọi, giọng trầm khàn.
- Em vẫn yêu anh ta đúng không?
- Anh ta nào?
- Đừng có chối, anh thấy cả rồi.
Em và hắn vui vẻ thế cơ mà.
Lam thở hắt, thật sự không biết phải làm sao với người này nữa.
Hóa ra lúc uống say, Khánh lại trẻ con và vô lý đến mức này cơ đấy.
Cô yêu ai, quan tâm ai, vui