Editor: Hoàng Thái Tử.
Khi Hoắc Thanh Huy tỉnh lại, xung quanh anh đã xuất hiện một làn sương mù hơi mỏng.
Cửa sổ xe vì sương mù mà trở nên mờ ảo mông lung, anh cẩn thật cất tấm hình vào ví tiền, sau khi bỏ vào trong người rồi mới mở cửa xuống xe.
Cơ thể một đêm không động đậy có chút cứng đờ, Hoắc Thanh Huy bẻ bẻ khớp tay, ấn ấn bả vai.
Một cô gái mặc quần áo thể dục màu trắng từ từ bước tới, Hoắc Thanh Huy híp mắt, nhìn nửa ngày mới nhận ra.
Là Chung Vân, bạn cùng phòng hiện tại của Thẩm Hiểu Hiểu.
Cô ta mang một cái ba lô, ăn mặc như những sinh viên bình thường, không nghĩ tới vừa xuống lầu đã gặp Hoắc Thanh Huy, sửng sốt một chút, sau đó cung kính gọi: "Chào chủ tịch Hoắc."
Hoắc Thanh Huy hỏi: "Hiểu Hiểu rời giường chưa?"
"Vẫn chưa," Chung Vân cười nói, "Lúc tôi đi, cô ấy vẫn còn nằm trong chăn lướt điện thoại."
"Ừ," Hoắc Thanh Huy cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Gần đây có quán đồ ăn sáng nào ngon không?"
Đầu dưa của Chung Vân linh hoạt, lập tức nói: "Hiểu Hiểu nói phía trước có một nhà bán bánh trứng gà rất ngon, ngài có muốn tôi dẫn ngài sang đó không?"
Khóe miệng Hoắc Thanh Huy giật nhẹ: "Vậy làm phiền Chung tiểu thư rồi."
Mười lăm phút sau, Hoắc Thanh Huy xách theo bánh trứng gà và rau dưa ăn kèm, ấn chuông cửa phòng Thẩm Hiểu Hiểu.
Thẩm Hiểu Hiểu tưởng Chung Vân quay về lấy đồ, tóc không chải mặt cũng không rửa, lê lê dép tới cửa, lẹp xẹp lẹp xẹp, mở cửa ra thì cả người đều cứng đờ.
Hoắc Thanh Huy chỉ mặc áo sơ mi giơ giơ túi bánh trứng gà: "Hiểu Hiểu, tôi mua bữa sáng cho em này."
Thẩm Hiểu Hiểu muốn đóng cửa lại theo bản năng.
Cô cảm thấy hình như mình còn chưa ngủ dậy nữa.
Thẩm Hiểu Hiểu liều mạng nhéo cánh tay mình thật mạnh, đau, đau đến mức cô rơm rớm nước mắt.
Nếu không phải là mơ, vậy thì không thể nhốt Hoắc Thanh Huy bên ngoài được.
Thẩm Hiểu Hiểu kéo cửa ra, mời anh vào: "... Anh tới sớm vậy."
Cô đã khiếp sợ tới mức không biết nói gì cho phải.
"Ừ."
Hoắc Thanh Huy vào cửa, nhét bánh trứng gà vào tay cô: "Còn nóng hổi đấy, em ăn đi."
Sau đó anh nhìn nhìn khắp nơi, hỏi: "Có thể cho tôi mượn phòng bếp dùng chút không?"
"Anh cứ tùy ý."
Thẩm Hiểu Hiểu cắn một miếng bánh trứng gà, mơ mơ màng màng theo anh vào phòng bếp.
Hoắc Thanh Huy mặc tạp dề, vặn vòi nước ra, bắt đầu rửa cà chua, cực kì thong thả ung dung.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn mà ngây người, cắn một miếng bánh trứng gà, nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống.
"Tôi đi xung quanh không thấy chỗ nào bán cháo ngon cả, muốn nấu cho em chút anh uống," Hoắc Thanh Huy cười ấm áp, "Bữa sáng là quan trọng nhất, em nhìn xem giờ em gầy như vậy..."
Anh bỗng nhiên phát hiện mình lỡ nói vạ miệng, dừng một chút, đổi đề tài: "Hôm nay em vẫn luôn ở nhà sao?"
Hoắc Thanh Huy chuyển ánh mắt đi chỗ khác, gương mặt ửng đỏ: "Em có muốn đi vào mặc thêm áo khoác không?"
"Hả?"
Thẩm Hiểu Hiểu không hiểu lắm, cúi đầu nhìn xuống, mặt cũng đỏ bừng.
Thường ngày cô ở trong chung cư chỉ mặc một cái váy ngủ, cái váy này mặc cũng lâu lắm rồi, cổ áo rộng thùng thình, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là cô chỉ vừa mới dậy, không mặc gì ở bên trong, nhìn từ bên ngoài vào thấy rất rõ ràng.
Thẩm Hiểu Hiểu ném cái bánh trứng gà lên bàn, chạy về phòng ngủ, tìm được một bộ quần áo vận động thay ra, rửa mặt đánh răng, chải tóc tai gọn gàng.
Khi đi ra ngoài lần nữa, cô phát hiện ra Hoắc Thanh Huy không chỉ làm canh cà chua trứng mà còn xào thêm một đĩa tôm bóc vỏ, đang bày ra trên bàn.
"Này..."
"Buổi sáng chỉ ăn một cái bánh trứng, không đủ no đúng không?" Hoắc Thanh Huy cười đến mi mắt cong cong, "Cơm sắp chín rồi, em chờ thêm chút nữa."
... Thẩm Hiểu Hiểu có cảm giác mình mới cưới về một cô vợ nhỏ đảm đang dịu dàng.
Hoắc Thanh Huy cũng không cởi tạp dề, quay vào phòng bếp, khi đi ra thì bưng theo một đĩa thịt kho tàu, nồi cơm điện "tích" một tiếng.
Thẩm Hiểu Hiểu chạy qua giành bưng nồi cơm, khi mở ra, cô lập tức ngây ngẩn cả người.
Lúc Hoắc Thanh Huy nấu cơm, trộn vào trong đó không ít gạo kê, trắng vàng đan xen, đẹp một cách lạ kì.
Mẹ Thẩm Hiểu Hiểu khi nấu cơm thường thích bỏ thêm mấy thứ này.
Bởi vì Thẩm Hiểu Hiểu rất kén ăn, nấu cơm như vậy thì rất đẹp, cô có thể ăn nhiều thêm một chén.
Hôm đó, sau khi kì thi ở sơ trung kết thúc, Thẩm Hiểu Hiểu mang Hoắc Thanh Huy về nhà mình ăn một bữa cơm.
Mẹ Thẩm biết Hoắc Thanh Huy thường bị ba đánh đập, cũng rất đau lòng cho anh, làm một bàn đồ ăn thật lớn, lúc đó cũng nấu cơm giống như vậy, Hoắc Thanh Huy vẫn chưa ăn vào đã bật khóc.
Đã trôi qua nhiều năm như vậy, Thẩm Hiểu Hiểu không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ.
Cô lấy muỗng gỗ, múc hai chén cơm đầy, để trên bàn, mỗi