Editor: Hoàng Thái tử.
Thẩm Hiểu Hiểu kéo Hoắc Thanh Huy vào phòng ngủ lần nữa, đứng trong phòng khóa cửa lại.
"Ngồi đi."
Thẩm Hiểu Hiểu nói.
Hoắc Thanh Huy "Ồ" một tiếng, nhìn nhìn khắp nơi. Phòng ngủ này cũng không lớn, chỉ cần cái giường thôi đã chiếm hơn phân nửa không gian rồi.
Anh chần chờ một lát, yên lặng ngồi lên thứ nhìn khá giống cái ghế nhỏ đặt bên cạnh.
"... Phiền anh đứng lên khỏi cái bàn trà của tôi, cảm ơn."
"Xin lỗi."
Hoắc Thanh Huy như bị thứ gì đó đâm vào, khẩn trương đứng lên, chân tay có chút luống cuống.
Thẩm Hiểu Hiểu vỗ vỗ ghế sô pha lười: "Ngồi đi."
Ánh mắt Hoắc Thanh Huy dừng trên bàn trà bằng gỗ và ghế sô pha lười tròn vo như cục thịt viên khoai tây hết lần này đến lần khác, nửa ngày sau mới cẩn thận ngồi lên.
Sô pha rất mềm, nửa người anh đều lọt thỏm trong ghế. Hoắc Thanh Huy cố thẳng lưng mới có thể giữ thăng bằng.
Thẩm Hiểu Hiểu dựa vào gần giường ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: "Rốt cuộc là anh nghĩ như thế nào?"
"Tôi chỉ muốn đối xử tốt với em thôi," Hoắc Thanh Huy thành thật nói, "Em muốn đóng phim, tôi lập tức tìm tài nguyên cho em, nếu thấy đóng phim quá mệt mỏi, tôi sẽ giúp em giải quyết vấn đề hợp đồng. Em không cần phải lo lắng chuyện gì cả, chỉ cần nói thứ mình muốn cho tôi."
Lúc anh nói những lời này, ánh mắt kiên định, giọng điệu rất dịu dàng: "Những thứ khiến em phiền phức, tôi sẽ thay em giải quyết."
"Sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
Hoắc Thanh Huy sửng sốt một chút.
Anh cũng không biết vì sao.
Trước khi tìm được Thẩm Hiểu Hiểu, Hoắc Thanh Huy chỉ muốn tìm thấy cô, cô muốn cái gì, cho dù phải trả giá bằng mạng sống, anh cũng sẽ tìm được rồi đưa nó cho cô.
Nhưng sau khi gặp được Thẩm Hiểu Hiểu rồi, cô muốn làm minh tinh, anh lập tức tìm tài nguyên cho cô, để người đại diện tốt nhất công ty quản lý cô.
Nhưng Hoắc Thanh Huy phát hiện, làm minh tinh mệt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Nhưng nếu thật sự muốn tìm lý do thì...
Hoắc Thanh Huy nhất thời nói không nên lời.
Thẩm Hiểu Hiểu là ánh sáng của anh, cũng là tín ngưỡng của anh.
Đối xử tốt với cô, còn cần lý do nữa sao?
"Tôi không biết," Hoắc Thanh Huy lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Những người khác tôi đều mặc kệ, chỉ muốn đối xử tốt với một mình em."
Khai thông đầu óc cho anh hoàn toàn thất bại.
Thẩm Hiểu Hiểu thở dài, dùng miệng lưỡi thương lượng nói chuyện với anh: "Sau này anh đừng làm vậy nữa được không? Anh cho tôi tài nguyên, tôi rất cảm ơn anh, nhưng chuyện này sẽ khiến rất nhiều người bất mãn."
"Có ai nói gì đó với em sao?"
"Không có, nhưng mà..."
Thẩm Hiểu Hiểu xoa xoa đầu: "Anh có biết có một từ được gọi là "phủng sát" không?"
Hoắc Thanh Huy lắc đầu.
"Ý của từ này là, anh đưa cho một người rất nhiều rất nhiều thứ tốt, luôn bao che cô ấy, khiến cô ấy quên hết tất cả, tính tình kiêu căng, cuối cùng sẽ ăn đau khổ rất lớn."
"Tôi không muốn phủng sát em."
Hoắc Thanh Huy giải thích rất gấp gáp.
"Tôi biết," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Ý của tôi là, nếu như anh đối xử với tôi quá tốt, cho tôi tài nguyên quá nhiều, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ trở thành người có tính cách kiêu căng như vậy."
"Sẽ không đâu," đầu tiên Hoắc Thanh Huy phủ định hoàn toàn lời cô nói, nghĩ nghĩ, rồi bổ sung, "Em muốn cái gì, tôi đều cho em hết, sẽ không để em chịu chút ủy khuất nào. Em cứ tin tưởng tôi."
... Thẩm Hiểu Hiểu thật sự muốn quỳ xuống lạy anh.
"Tôi khiến em khó xử à?" Hoắc Thanh Huy hỏi.
"Cũng không phải, ai da, nói thế nào đây nhỉ," trong đầu Thẩm Hiểu Hiểu sắp xếp ngôn ngữ, ý đồ muốn thuyết phục anh, "Tóm lại, lần này rất rất cảm ơn anh, nhưng anh hãy tin tưởng chị Chu một chút, tin tưởng tôi một chút, có được không?"
Hoắc Thanh Huy yên lặng nhìn cô.
Thẩm Hiểu Hiểu bây giờ, tứ chi tinh tế, gầy tới mức lộ ra đường cong duyên dáng ở cằm, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh, mang theo chút cầu xin.
Trước đây có bao giờ anh thấy Thẩm Hiểu Hiểu dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác đâu?
Cô vĩnh viễn đều ngẩng cao đầu rất kiêu ngạo. Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô đều không cúi đầu.
Hoắc Thanh Huy muốn bảo vệ cô, muốn nâng cô trong lòng bàn tay mình... Anh sẽ thương yêu cô thật cẩn thận, để cô lúc nào cũng vô âu vô lo.
Mà khi Thẩm Hiểu Hiểu dùng đôi mắt ngập nước đó nhìn anh, để anh giao cả mạng sống này cho cô anh cũng nguyện ý.
"Được, tôi đồng ý với em."
Ma xui quỷ khiến, Hoắc Thanh Huy gật đầu.
Thẩm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, cười, lộ ra hai viên răng nanh nhòn nhọn.
Hầu kết Hoắc Thanh Huy giật giật.
Trong căn phòng này toàn bộ đều là hơi thở của cô, sàn nhà gỗ sạch sẽ, khăn trải giường đáng yêu, chăn được gấp gọn gàng.
Anh không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man, mấy thứ này khi trùm lên thân thể mềm mại yêu kiều của cô sẽ như thế nào.
Cái suy nghĩ này vừa mới hiện ra, Hoắc Thanh Huy đã bị chính mình làm cho hoảng sợ.
Anh đứng lên, có chút hoảng loạn: "Tôi còn có chuyện, đi trước đây."
Còn chưa chờ Thẩm Hiểu Hiểu trả lời, Hoắc Thanh Huy đã kéo cửa ra rời đi.
Thẩm Hiểu Hiểu ngồi trên giường sửng sốt nửa ngày, tên hòa thượng ngốc nghếch này, đầu óc không biết để đâu, không biết chọc tới anh chỗ nào nữa.
Chu Thục Sơn đẩy cửa bước vào, mặt đầy nghi ngờ: "Hai người cãi nhau?"
"Không có," Thẩm Hiểu Hiểu không xác định lắm, nói: "Hẳn là anh ấy có công việc quan trọng nào đó."
Ai biết Hoắc Thanh Huy đi lần này là đi luôn một tháng.
Mãi cho đến khi khai máy phim mới, Thẩm Hiểu Hiểu vẫn chưa từng gặp lại anh.
Chu Thục Sơn cũng không biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, chuyện của Thẩm Hiểu Hiểu và Hoắc Thanh Huy vẫn luôn có lời đồn đãi truyền khắp công ty.
Ai cũng nói trước đây Hoắc Thanh Huy coi trọng Thẩm Hiểu Hiểu mới để cho Chu