Editor: Hoàng Thái Tử.
Mỹ Đại đưa lưng về phía Thẩm Hiểu Hiểu, nhặt tờ giấy lên.
Thẩm Hiểu Hiểu không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, chỉ nhìn thấy bàn tay run rẩy đang chậm rãi nhặt tờ giấy kia lên.
Thẩm Hiểu Hiểu đi đến phía trước vài bước, muốn dẫn Mỹ Đại tới đây. Nhưng lúc này, sau lưng đã có người gọi cô: "Hiểu Hiểu, nhanh lại đây mau, tới cảnh quay rồi!"
Mỹ Đại cũng nghe thấy, cô ta duỗi tay lau lau mắt, hít sâu một hơi, vội vã chạy qua.
Đôi mắt cô ta hồng hồng, vì trời nóng, lông mày đã vẽ tốt bị thiếu mất một miếng.
Cô ta ném tờ giấy vào trong thùng rác như chưa có gì, ngẩng mặt lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Thẩm Hiểu Hiểu: "Cố lên!"
Giống như vừa rồi chưa từng có gì xảy ra.
Thẩm Hiểu Hiểu cũng cười: "Được."
Cô đi vào phòng đã dựng phông cảnh xong, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, *lư hương trên bàn khói lượn lờ bay nhẹ.
*lư hương: là cái hủ để cắm nhang vào.
Cô cởi giày ra, nằm nghiêng trên giường, trên người đắp một cái chăn gấm màu xanh lá.
Cái đệm này thật sự không có chút mềm mại nào, dưới thân chỉ lót một tầng mỏng tượng trưng thôi, chăn đắp vào cũng như không đắp.
Nhưng mà cũng được, không khác gì độ dày của chăn trong trường học cả.
Thẩm Hiểu Hiểu nhắm mắt lại.
"Action!"
Camera chậm rãi chuyển động, màn ảnh quay sát lại, nhắm thẳng vào thiếu nữ đang nằm ngủ trên giường.
Ứng Quế Phàm nhìn màn hình rất chăm chú.
Ở ngoài nhìn thì không nhận ra rõ, nhưng khi nhìn vào màn ảnh, mặt Thẩm Hiểu Hiểu thật sự là khuôn mặt quá hợp với màn ảnh, cực kì xinh đẹp.
Cho dù là nhìn từ góc độ nào đều không có tì vết.
Rất nhiều người, dưới ống kính bị béo lên thì không nói, còn cần phải tìm góc quay thật tốt mới có hiệu quả khiến người xem cảm thấy ấn tượng, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu thì không giống thế, cho dù quay tùy ý thế nào, đều đẹp đến mức không thể bắt bẻ.
Làn da thiếu nữ ửng hồng, lông mi khép lại, nhẹ nhàng run rẩy.
"Rẹt rẹt."
Một tiếng động nho nhỏ như đang phá hỏng cửa sổ giấy, Thẩm Hiểu Hiểu mở mắt.
Cô không động đậy, chỉ hơi động lỗ tai nghe tiếng vang phát ra từ đâu.
Một lưỡi kiếm, từ phía ngoài chọc vào tạo thành một cái lỗ.
An Tân Tri đứng ở trước cửa sổ, nhìn vào trong nhà.
Chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mông lung.
Anh ta đẩy cửa ra, trong nháy mắt này, Thẩm Hiểu Hiểu nhảy từ trên giường xuống, dưới sự trợ giúp của máy móc, cô xoạc chân ra, kiếm trong tay đâm thẳng về phía An Tân Tri.
Đây là lần đầu tiên cô diễn đánh nhau, vì một động tác này, buổi sáng hôm nay cô đã yên lặng luyện tập vô số lần.
Ứng Quế Phàm nhìn chăm chú vào máy quay phim, nhìn bóng dáng trắng kia giống như lá cây bị gió thổi, dáng người mềm mại, động tác không hề có chút ướt át ẻo lả nào.
Cô ta không kìm lòng được mà kêu một tiếng "Tốt".
Thực tế mà nói, diện mạo của Thẩm Hiểu Hiểu có cảm giác rất sang quý. Đôi mắt cô không phải rất lớn, nhưng con ngươi rõ nét trong trẻo, thắng ở chỗ linh động, cằm cũng không quá nhọn, nhưng đường cong tuyệt đẹp.
Một khuôn mặt của tuổi trẻ, không động qua chút dao kéo, cơ bắp săn chắc, mỗi một biểu cảm nhỏ cũng khiến Ứng Quế Phàm khen ngợi không thôi.
Cô ta ngồi thẳng lưng, nhìn Thẩm Hiểu Hiểu trong màn hình hết sức chăm chú.
An Tân Tri vô tình dây dưa với cô, tông cửa xông ra, anh ta bay lên không trung, Thẩm Hiểu Hiểu bay sát theo sau đó.
Thật ra, trong nội tâm Thẩm Hiểu Hiểu rất sợ hãi.
Cô chưa bao giờ lơ lửng ở một nơi cao như vậy, thái dương đã toát ra một tầng mô hôi mỏng, tay cũng có chút run.
Thẩm Hiểu Hiểu ép buộc bản thân phải chịu đựng. Nếu đã chọn diễn viên xong mà chút chướng ngại tâm lý này cũng không vượt qua được, nói ra sẽ làm cho người ta chê cười.
Mỹ Đại đã ngưng khóc, cô ta đứng ở phía sau nhân viên công tác nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Hiểu, đôi mắt không hề chớp dù chỉ một chút.
Quá xinh đẹp!
Lúc Thẩm Hiểu Hiểu treo trên dây thép, dáng người tinh tế, gió thổi khiến làn váy của cô bay nhẹ, xinh đẹp tới mức khiến người khác hít thở không thông.
Giống như cô vốn dĩ sẽ phải bay lên trời.
Mỹ Đại còn đang cảm thán, Thẩm Hiểu Hiểu đã đánh nhau với An Tân Tri.
Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, những thanh kiếm này đều là kiếm mềm, ở ngoài nhìn có vẻ lạnh lẽo sắc bén, nhưng trên thực tế không hề làm người bị thương. Thẩm Hiểu Hiểu nhớ tới động tác giáo viên võ thuật dạy cho mình, áp dụng vừa nhanh vừa chuẩn.
An Tân Tri che khăn trên mặt, chỉ lộ mỗi đôi mắt bên ngoài.
Anh ta kinh ngạc vì dáng người linh hoạt của Thẩm Hiểu Hiểu, đồng thời cũng tán thưởng không thôi.
Lần này anh ta không che giấu được cảm xúc của mình, vừa lúc phù hợp với cảnh tượng lần đầu tiên Lê Đằng gặp được Hoa La.
"Xoẹt!"
Mũi kiếm này dưới màn ảnh, liền mạch lưu loát.
Ứng Quế Phàm cực kì vừa lòng.
Tuy rằng đoạn đánh nhau này không có bất kì lời thoại này, nhưng từ biểu cảm hay ánh mắt thì hai người kia vẫn hoàn thành rất xuất sắc.
"Nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo," Ứng Quế Phàm nói, cô ta nhìn nhìn khắp nơi, cau mày hỏi, "Đinh Thính Xuân đâu? Sao cô ta còn chưa tới đây?"
Đây là cảnh quay đầu tiên của Đinh Thính Xuân, không thể không tới.
"Đạo diễn Ứng, đạo diễn Ứng," trợ lý của Đinh Thính Xuân chạy chậm tới, cười giải thích với Ứng Quế Phàm: "Đinh tiểu thư sợ độ cao, không thể treo trên dây thép được, ngài xem..."
"Xem cái gì mà xem?" Âm thanh Ứng Quế Phàm không vui, "Không treo được dây thép sao không nói sớm? Bây giờ nói thì sao mà đổi người?"