"Cái này thì không cần," Thẩm Hiểu Hiểu cười khô khốc, "Phiền ngài rồi, tôi thấy mình nghỉ một chút là khỏe thôi."
Vội vàng nói cho xong, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Hoắc Thanh Huy, quay đầu chạy qua người anh.
Đột nhiên tay cô bị người ta túm chặt.
Hoắc Thanh Huy nói: "Tới rồi, cơm nước xong đi cũng không muộn."
"Không được không được," Thẩm Hiểu Hiểu liên tục viện cớ để từ chối, "Gần đây tôi giảm béo, muốn ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, nếu không thì trên màn ảnh khó coi lắm."
Hoắc Thanh Huy buông lỏng tay.
Thẩm Hiểu Hiểu xoa xoa cánh tay, đi được hai bước thì nghe Hoắc Thanh Huy nói: "Cũng tốt, chút nữa anh đưa em đi ăn khuya."
"..."
Thẩm Hiểu Hiểu không quay đầu lại, chạy nhanh lên lầu, đóng cửa, cài khóa an toàn, liền mạch lưu loát.
Mỹ Đại đang lột hạt dẻ xào sợ ngây người, theo bản năng cầm hột dẻ vừa lột ra nhét vào miệng Thẩm Hiểu Hiểu: "Thế nào? Nhìn thấy cái gì mà sợ hãi như vậy?"
... Nhìn thấy chủ tịch của cô.
Thẩm Hiểu Hiểu đương nhiên không thể nói trực tiếp như vậy, cô duỗi tay vỗ ngực, thở dài: "Đột nhiên chị cảm thấy cực kỳ mệt, muốn nằm dài."
Trên bàn có chai nước, cô vặn nắp ra tu ừng ực ừng ực rồi ném qua một bên, nằm lên giường, hai mắt không tiêu cự nhìn trần nhà chằm chằm.
Sao anh lại tới đây?
Thẩm Hiểu Hiểu nghĩ muốn nát óc cũng không rõ, rốt cuộc là yêu ma từ nơi nào thổi tới mà thổi luôn vị đại thần này tới đây.
Đại khái nằm được năm phút, mi mắt cô có chút không chịu nổi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bỗng nhiên nghe được Mỹ Đại vui mừng gọi một tiếng "Hoắc đổng", lập tức tỉnh táo lại.
Thẩm Hiểu Hiểu đột nhiên ngồi dậy, kêu to: "Đừng mở cửa!"
Đáng tiếc đã muộn rồi.
Cửa phòng mở ra, Mỹ Đại kinh dị quay đầu lại nhìn cô, Hoắc Thanh Huy im lặng đứng ngoài cửa, trong tay bưng một cái chén sứ, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Thật lâu sau, anh chậm rãi mở miệng: "Sao lại không được mở cửa?"
Trường hợp này, thật sự là xấu hổ đến mức khiến Thẩm Hiểu Hiểu không có chỗ dung thân.
Người đời nói người nào bị ép tới đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Thẩm Hiểu Hiểu mắt to trừng mắt nhỏ với anh vài giây, bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên, chậm rãi nằm xuống, kéo chăn lên, nhắm mắt nằm nghiêng một lần nữa.
Đồng đội heo Mỹ Đại bị giọng nói oanh liệt của cô làm giật bắn cmn mình rốt cuộc cũng phản ứng lại, đưa ra giúp đỡ: "... Mấy ngày nay Hiểu Hiểu quá mệt mỏi, ngày nào cũng nói mớ, đôi khi còn mộng du nữa. Ha ha, ha ha."
Thẩm Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, mặt nóng đỏ bừng, liên tục giả chết.
Cô nhắm mắt lại, nhìn không ra hai người đang làm gì. Chỉ cảm thấy nệm mình hơi trầm xuống, có người ngồi bên người cô, lặng im không một tiếng động.
Hoắc Thanh Huy nhìn gương mặt đỏ rực của cô, hoảng sợ, cũng không biết có phải cô thật sự bị bệnh không. Thời tiết ở nơi này quá lạnh, nghe Chu Hà nói, buổi quay phim sáng nay cô luôn ở bên ngoài nhìn.
Sao lại ngu như vậy.
Hoắc Thanh Huy muốn duỗi tay sờ sờ mặt cô, thời gian dài không gặp, nỗi nhớ nhung như con sâu nhỏ, điên cuồng gặm nhấm cõi lòng anh, vỡ nát, nhưng hiện tại gặp được cô tất cả đều trở nên tốt đẹp.
Khi ngón tay sắp chạm vào má cô, Hoắc Thanh Huy nhìn thấy lông mi cô giật giật.
Như điện giật, Hoắc Thanh Huy rụt tay về.
Anh nhàn nhạt nói với Mỹ Đại: "Phiền cô xuống dưới lầu gọi điện thoại mời bác sĩ lại đây xem, mặt Hiểu Hiểu nóng lắm, có thể là bị sốt rồi."
Mỹ Đại rời khỏi, trước khi đi còn tri kỷ đóng chặt cửa phòng.
Mũi Thẩm Hiểu Hiểu ngứa, muốn hắt xì, nhưng Hoắc Thanh Huy luôn ngồi bên cạnh cô, một chút âm thanh cũng không có, khiến lòng cô hoảng thành một đống.
Rốt cuộc nhẫn nại không được nữa, cô nặng nề hắt xì một cái, dụi dụi mắt, ngồi dậy, giấu đầu lòi đuôi nói: "Hả? Hoắc đổng sao lại lên đây?"
Hoắc Thanh Huy bình tĩnh chỉ cái khay trên bàn: "Đưa đồ ăn cho em."
Cô muốn giả ngu giả đần, anh lập tức diễn cùng cô.
Thẩm Hiểu Hiểu cười hì hì: "Cảm ơn chủ tịch Hoắc."
"Gọi anh là Thanh Huy," Hoắc Thanh Huy sửa lại cho cô, "Nếu không thì xa lạ lắm."
Thẩm Hiểu Hiểu cười gượng hai tiếng, chuyển đề tài: "Sao anh lại tới đây? Không bận sao?"
"Thanh Hi còn đó," Hoắc Thanh Huy nói, "Anh tới đây giải sầu, không nghĩ tới trùng hợp gặp được em, lập tức tiện đường tới đây thăm một chút."
Thẩm Hiểu Hiểu im lặng.
Người này thật đúng là không biết cách nói dối.
Giống như cái bìa sách vậy, cũng không biết ai là người dạy cái này cho anh.
"Thế nào? Đã quen với việc quay phim chưa?"
"Quen rồi quen rồi, cực kỳ quen luôn."
Hoắc Thanh Huy im lặng một lúc, nói: "Buổi tối hôm đó là anh uống hơi nhiều, nói mấy lời không nên nói, em không cần để trong lòng đâu."
Thẩm Hiểu Hiểu tiếp tục giả ngu giả ngơ: "À, anh nói chuyện kia ấy hả, tôi đã quên rồi, chuyện có bao lớn đâu."
Hoắc Thanh Huy mím môi, không nói câu nào.
Thái độ của cô như vậy khiến anh nóng lòng, không thể nề hà hơn được nữa.
"Hoắc đổng, tôi vào nhé."
Trước khi Mỹ Đại vào cửa thì gọi một tiếng rồi mới quẹt thẻ vào phòng, trong tay cô ta là một túi thuốc, nói rất bất đắc dĩ: "Giám đốc nói, tuyết rơi quá lớn nên chặn hết đường đi rồi. Hai ngày tiếp theo không ra ngoài được, xe bên ngoài cũng không vào được. Em lập tức đi tìm chị Lưu, cô ấy cho em túi thuốc dự phòng, nói trong này có cả nhiệt kế và thuốc."
Mỹ Đại lấy nhiệt kế ra, đây là loại nhiệt kế thủy ngân thường thấy trong nước, cực kỳ bình thường, Thẩm Hiểu Hiểu tự biết bản thân mình không có bệnh tật gì, nhưng dù sao cũng là do Mỹ Đại đem tới, cô duỗi tay cầm, lại bị Hoắc Thanh Huy ngăn lại.
"Để anh."
Sức lực Hoắc Thanh Huy rất lớn, vẫy một cái, thủy ngân lập tức rớt xuống.
Anh còn muốn kẹp giúp Thẩm Hiểu Hiểu nữa, Thẩm Hiểu Hiểu vội vàng cầm lấy: "Để tôi tự mình làm được rồi."
Khi kẹp dưới nách, nhiệt kế lạnh lẽo khiến cô lạnh đến run rẩy.
Mỹ Đại cũng thấy bầu không khí trong phòng khách sạn này quá mức xấu hổi, tùy tiện tìm lý do rồi lén ra ngoài.
Tay Thẩm Hiểu Hiểu để ở mép giường, điện thoại đặt bên cạnh, thông báo tin nhắn tới cứ sáng rồi tắt.
"Tôi nghe nói Vương Khiêm đã xảy ra chuyện," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Anh làm chủ tịch, sao không quay về xử
lý cục diện rối rắm này mà còn chạy tới đây chơi nữa?"
... Chuyện này xem như là một scandal xấu, mấy hôm trước vừa bị tuôn ra ngoài.
Tin tức nói thân là một người đại diện công ty, lợi dụng chức vụ mà lạm quyền, ngủ với không ít nữ minh tinh nổi tiếng, hiện tại còn muốn nâng đỡ người mới, kết quả bị người ta khui ra không còn gì.
Những nghệ sĩ từng là cấp dưới của ông ta, người nổi tiếng thì nhanh chóng vận dụng nguồn nhân mạch của mình phủi sạch mọi quan hệ, xui xẻo nhất là những người chưa nổi tiếng, hoặc là người chỉ mới có chút tiếng tăm, trực tiếp bị khui ra hết.
Mà công ty Anh Ngu, cọ tới cọ lui, cách một ngày mới lên tiếng thanh minh, nói đây là phỉ báng, nếu như còn truyền đi lung tung nữa, nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật linh ta linh tinh gì đó.
Trên thực tế, Hoắc Thanh Huy nhân cơ hội này trực tiếp chấm dứt hợp đồng lao động với Vương Khiêm, những tiểu minh tinh bị liên lụy, phần lớn đều ở lại công ty, phân cho cấp dưới Vương Khiêm làm người đại diện.
Mà danh tiếng Vương Khiêm giờ xem như thối hoắc rồi, còn công ty nào dám thuê ông ta nữa?
Thẩm Hiểu Hiểu không biết mục đích Hoắc Thanh Huy làm như vậy, nhưng cô cảm thấy, người như Vương Khiêm vẫn nên xử lý sớm một chút mới tốt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một người, hỏi: "Đinh Tư Hạ đâu?"
Đinh Tư Hạ hình như cũng là cấp dưới của Vương Khiêm.
Không đề cập tới cô ta còn tốt, nhắc tới cô ta, Hoắc Thanh Huy cười lạnh một tiếng: "Cô ta tự mình chủ động chấm dứt hợp đồng."
Lúc này, Hoắc Thanh Huy cảm thấy mình đã xem thường Đinh Tư Hạ rồi. Anh vốn dĩ muốn nhân cơ hội xử lý Vương Khiêm, khiến Đinh Tư Hạ cũng "nổi tiếng" luôn, đáng tiếc, trước hôm Vương Khiêm bị tung "tin nóng", cô ta đã chủ động nộp tiền vi phạm hợp đồng rồi rời khỏi Anh Ngu.
Lúc trước khi Đinh Tư Hạ ký hợp đồng với Anh Ngu, Hoắc Thanh Huy đã từng cho cô ta cơ hội, cô ta có thể từ chối Vương Khiêm, tự mình cố gắng chịu thương chịu khó vươn lên bằng sức lực của mình, nhưng cô ta không có.
Có lẽ Đinh Tư Hạ cũng thấy có gì không đúng lắm, nên đã tìm cách leo lên Hoa Thiên, Hoa Thiên vì cô ta mà không tiếc lén tìm Hoắc Thanh Huy nói chuyện.
Thẩm Hiểu Hiểu "Ồ" một tiếng, nhớ tới ngày đóng máy hôm đó, lời mà Đinh Tư Hạ đã nói với cô trong thang máy, không khỏi có chút thương hại.
Lúc ấy cô không hiểu, giờ mới hiểu được, câu "hâm mộ" của cô ta có ý gì.
Thẩm Hiểu Hiểu ôm chăn, thở dài: "Mỗi người đều có một con đường riêng của bản thân mình."
"Vậy em muốn đi con đường như thế nào?" Hoắc Thanh Huy hỏi cô.
Danh tiếng, tiền tài, hoặc là những thứ khác, anh đều có thể giúp cô.
"... Tôi cũng không rõ lắm." Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu, "Lúc trước khi tiến vào giới giải trí, đơn giản là vì có đạo diễn Đường giới thiệu giúp đỡ, hơn nữa tôi thấy bản thân mình làm những ngành nghề khác thì cạnh tranh không lại người ta, không có ưu thế gì. Sau này... Ừ, tôi cũng không biết nữa, đại khái là muốn cố gắng thêm một chút, tranh thủ khi còn sớm sẽ giành được một giải thưởng."
Bản thân cô không có mục tiêu và lý tưởng rộng lớn gì, nhưng cũng biết sự chuyên nghiệp và tôn trọng công việc của chính mình. Tuy nói thiên phú có hạn, tuy rằng cô không thể đạt được độ cao như những người đó, nhưng cô có thể cố gắng làm tốt công việc của chính mình.
Nghe cách nói của Thẩm Hiểu Hiểu, Hoắc Thanh Huy cũng không biết làm thế nào tiếp theo.
Anh chỉ có thể ở sau lưng, yên lặng làm chỗ dựa cho cô... Tuy rằng cô cũng không muốn.
Thay cô ngăn chặn những ánh mắt không an phận, ngăn chặn những tổn thương.
Hoắc Thanh Huy không ở lại quá lâu, nhìn thấy Thẩm Hiểu Hiểu chậm chạp ăn cơm xong, anh mới xuống lầu.
Thẩm Hiểu Hiểu vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu, Chu Hà lại đi lên.
Thẩm Hiểu Hiểu vẫn rất có hảo cảm với cô ta, miệng thẳng tim mềm, cơ bản là có cái gì thì nói cái đó, không hề quanh co lòng vòng.
Cô ta ngồi bên cạnh Thẩm Hiểu Hiểu, hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô và Thanh Huy rốt cuộc là bị sao? Cãi nhau? Hay là chia tay?"
Thẩm Hiểu Hiểu ngại nói mình bị Hoắc Thanh Huy tỏ tình dọa chạy mất, ấp úng hai tiếng, nói: "Không có gì, chỉ là mâu thuẫn nhỏ thôi."
Chu Hà nghe vậy, giãn mày: "Có mâu thuẫn nhỏ phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ có người nhân cơ hội đó mà chen chân vào..."
Cô ta tiến lại gần thêm chút, nói thần thần bí bí: "Tôi nghe Hi gọi điện thoại tới nói, ba anh ta chuẩn bị để Hoắc Thanh Huy đính hôn với La Ngọc Ngọc bên Hoa Thiên đấy."