Editor: Hoàng Thái Tử.
"À..."
Thẩm Hiểu Hiểu bưng ly trà uống, nhất thời không phản ứng lại.
"Sao cô còn bình tĩnh như vậy?"
Chu Hà có chút hận sắt không thành thép, một ngón tay chọc chọc lên đầu cô.
"Thật ra tôi và Hoắc Thanh Huy không phải là mối quan hệ yêu đương gì đâu," Thẩm Hiểu Hiểu giải thích, "Hai chúng tôi chỉ là bạn chơi chung khi còn nhỏ thôi."
"Thanh mai trúc mã sao, vậy càng không sợ La Ngọc Ngọc," mạch não Chu Hà cực kỳ cao xa lạ lùng, hoàn toàn xem nhẹ và cắt bỏ luôn câu nói đầu tiên của Thẩm Hiểu Hiểu, cười ha ha nói, "Hoắc Thanh Huy cũng cứng lắm, trực tiếp nói thẳng là không cưới, cho dù nói gì cũng không đồng ý."
Thẩm Hiểu Hiểu không rõ ý tứ vì sao cô ta lại nói với cô những lời này, còn Chu Hà thì hứng thú bừng bừng bốc cháy, hàn huyên với cô.
Xem dự báo thời tiết, cả tối nay và ngày mai vẫn còn có tuyết, thời tiết quá mức ác liệt dẫn tới việc một phần núi bị sạt lở, con đường chính để đi lại thì bị tuyết chặn lại, xe cào tuyết không thể tới đây, không thể thông đường được, khu trấn nhỏ này lập tức giống như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới.
Dân bản xứ tựa như đã quen với việc gió tuyết bão bùng, tuyết rơi thì rơi, mình nên làm gì thì làm cái đó, hết thảy đều đâu vào đấy.
Đạo diễn Nguyễn Lương Hà cũng nổi lên hứng thú, lúc chạng vạng gọi thêm Chu Hà, hai người cùng mang theo camera ra ngoài chụp cảnh tuyết, hai người này, si mê cái đẹp như nhau, cản cũng không được.
Một ông già một phụ nữ, mọi người không yên tâm, cho dù bọn họ nói chỉ đi vòng vòng ở gần đây, mọi người vẫn để Du Văn Ngạn đi theo.
Giám đốc khách sạn đến thông báo, người đàn ông tóc vàng mắt xanh này đầu tiên là nói xin lỗi mọi người, nhân tiện lấy kinh nghiệm phong phú của mình nói cho mọi người, nhiều nhất là hai ngày đường đã có thể thông lại.
Thời tiết khắc nghiệt, đóng phim là chuyện không thể nào, Thẩm Hiểu Hiểu lại có mấy ngày nghỉ phép cực kỳ tốt đẹp. Tới tối, hai người một người ôm một cái gối, nằm dài trên giường xem《 không còn người sống 》.
Nằm trong khách sạn du lịch ở trấn nhỏ bị bão tuyết ngăn cách với thế gian xem một bộ phim điện ảnh trinh thám bão tuyết, quả là hoàn mỹ hết sức.
Mới xem được một nửa đã xảy ra chuyện...
Ba người Du Văn Ngạn, đến tận bây giờ vẫn chưa trở về.
Thẩm Hiểu Hiểu đang thảnh thơi thoải mái nghe thấy tin tức này, áo ngủ cũng chưa kịp thay đã chạy vội xuống dưới lầu.
Nhân viên công tác trong đoàn làm phim đều tập hợp lại, mồm năm miệng mười nói năng cãi cọ ồn ào, lộn xộn.
Điện thoại của cả ba người đều không gọi được... Gió tuyết ảnh hưởng nghiêm trọng đến tín hiệu, giọng nữ máy móc vẫn luôn lặp đi lặp lại, không ở trong vùng phủ sóng.
Cuối cùng, Hoắc Thanh Huy đứng dậy trước.
Nơi này có không ít diễn viên của Anh Ngu, nên tự nhiên ai nấy đều cung kính anh, Hoắc Thanh Huy nói ngắn gọn, những ai là nữ và cơ thể không tốt thì ở lại khách sạn, còn những thanh niên còn lại, đi theo sự chỉ dẫn của dân bản xứ, chia làm ba đội đi tìm.
Bởi vì tín hiệu kém, họ thỏa thuận sử dụng đạn pháo hoa loại nhỏ để liên lạc với nhau, đây là do giám đốc khách sạn cung cấp, chỉ cần có một đội phát hiện ra người thì lập tức đốt pháo thông báo, hai đội còn lại sau khi nhìn thấy sẽ trở về khách sạn.
Gió tuyết lớn, không được hành động đơn độc, miễn cho xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Khu vực này nói lớn không lớn, nhưng sợ mọi người bị quáng tuyết, mờ mắt, nếu không nhìn rõ đường, đi một hơi tới tận cùng đâu đó thì phiền toái lớn.
Sau khi chia xong người, Hoắc Thanh Huy mặc áo lông vũ thật dày, đi ra ngoài. Chợt nghe thấy Lưu Vận trầm giọng hô một tiếng "Hoắc Thanh Huy".
Cô ta hỏi: "Anh cũng phải đi?"
"Đương nhiên."
Sắc mặt Lưu Vận khẽ biến đổi: "Bên ngoài quá lạnh, gió lại lớn, thân thể anh vốn dĩ..."
"Không có chuyện mọi người đều đi tìm, còn tôi lại ở chỗ này rảnh rỗi nói đạo lý," Hoắc Thanh Huy trầm giọng nói, "Nếu như tôi cũng là người Anh Ngu, tôi sẽ không rụt đầu trốn phía sau, huống chi, ba người bọn họ đều là bạn bè của tôi, không thể nào mặc kệ kiểu đó được."
Lời này anh nói nặng, Lưu Vận cắn môi, cái gì cũng nói không nên lời.
Dư quang Hoắc Thanh Huy thoáng nhìn qua Thẩm Hiểu Hiểu đang đứng một bên, vốn dĩ chuẩn bị phải đi rồi, bỗng đi vòng lại, cười cười với cô: "Em phải ngoan ngoãn chờ, đừng đi lung tung nhé."
Anh nâng tay lên, có chút chần chờ xoa xoa đỉnh đầu cô.
Anh thấy cái đầu tóc mềm mượt như nhung này xoa rất thoải mái, nhịn không được xoa xoa mấy cái nữa, lúc này mới lưu luyến không rời thả tay ra.
Thẩm Hiểu Hiểu thấy ánh mắt sắc bén của Lưu Vận ở bên kia, căng da đầu nói: "Chú ý an toàn, về sớm một chút."
Phần lớn người đều ra ngoài tìm bọn Chu Hà, khách sạn lập tức vắng vẻ hơn phân nửa. Giám đốc đẹp trai đi lại an ủi Thẩm Hiểu Hiểu, đáng tiếc tiếng anh Thẩm Hiểu Hiểu không tính là tốt lắm, hai người gập ghềnh trắc trở lắm mới nói xong đoạn đối thoại, cười khổ.
Lưu Vận ngồi ở sô pha đối diện Thẩm Hiểu Hiểu, sắc mặt cô ta không thay đổi, trên mặt đắp một cái mặt nạ, vừa đắp vừa ôn kịch bản.
Thẩm Hiểu Hiểu quả thật rất muốn khen ngợi sự chuyên nghiệp của cô ta.
Đại khái bởi vì vừa xem xong bộ phim điện ảnh đó, trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu nhịn không được muốn đi qua cửa, càng nghĩ càng lo lắng.
Vất vả lắm mới chịu được một giờ, rốt cuộc cũng đã có một đội người đã trở lại. Chu Hà trật chân, được một người thân thể cường tráng cõng, vạt áo lông vũ hầu như đã ướt đẫm. Thẩm Hiểu Hiểu vội vàng tiến lên, nhìn xem có thể giúp đỡ được gì hay không.
Nguyễn Lương Kiệt cũng mệt mỏi không chịu nổi, chỉ mình Du Văn Ngạn trạng thái tinh thần cũng còn tương đối tốt, nhìn thấy Lưu Vận còn trêu ghẹo: "Nhìn kìa, đại mỹ nhân còn không quên chăm sóc mình cơ đấy."
Lưu Vận hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt tìm tòi trong đám người, không thấy Hoắc Thanh Huy, cô ta có chút thất vọng: "Các người không gặp Hoắc Thanh Huy?"
"Cậu ấy cũng đi?"
Chu Hà vốn dĩ đã người người khác dìu đến thang máy, nghe thấy vậy, kinh dị nói: "Sao không
ai ngăn cản cậu ấy?"
Lưu Vận nhàn nhạt nói: "Tôi cũng muốn ngăn cản lắm, nhưng mà ngăn không được, người ta căn bản có thèm nghe tôi đâu, người mà anh ấy để ý thì lại không thèm quản sống chết của anh ấy."
Chu Hà im lặng nhìn Thẩm Hiểu Hiểu, hạ mắt xuống, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Chu Hà không nói chuyện nữa, cuối cùng cô ta cũng tỉnh ngộ ra, chuyện này là một mình Hoắc Thanh Huy tình nguyện yêu đơn phương, Thẩm Hiểu Hiểu không có bất kỳ suy nghĩ về vấn đề đó.
Thẩm Hiểu Hiểu mở miệng: "Tôi thấy anh ấy hẳn là nên đi, giống như Hoắc đổng đã nói, anh ấy cũng là một phần của Anh Ngu, không thể thấy khó là bỏ chạy được."
Hơn nữa, có nhiều người đi theo, hẳn là anh sẽ không có nguy hiểm gì.
Lưu Vận tức đến bật cười: "Não đứt dây xứng với não ngu ngốc, hai người các người đúng là một cặp trời đất tạo nên."
Du Văn Ngạn nói: "Được rồi, đừng nói nữa. Tôi mệt muốn chết rồi đây này, Lưu cô nương từ bi rót cho tôi chén nước có được không?"
Lưu Vận nói câu gì, Thẩm Hiểu Hiểu không nghe rõ. Thang máy ngay lúc đó xuống dưới, Thẩm Hiểu Hiểu đi vào.
Chân Chu Hà bị thương rất nghiêm trọng, mắt cá chân sưng lên một cục rất lớn, theo như lời cô ta nói, chỉ lo chụp, quên nhìn dưới chân nên không cẩn thận ngã vào hố tuyết.
Mẹ Thẩm Hiểu Hiểu cũng từng bị trật chân một lần, cũng là Thẩm Hiểu Hiểu giúp đỡ xử lý, lúc này Thẩm Hiểu Hiểu nhanh chóng quyết định, đầu tiên là đỡ Chu Hà lên giường, cởi áo khoác ngoài vừa ướt vừa lạnh ra, đắp thảm lông cho cô ta, kêu Mỹ Đại tìm giám đốc khách sạn tìm cục đá để cô ta chườm lạnh, còn cô thì trở về phòng mình, mò mò túi thuốc, vui vẻ tìm thấy một bình thuốc Vân Nam loại phun sương.
Vừa mới xử lý ổn thỏa cho Chu Hà, cô nghe thấy một trận xôn xao ở sảnh lớn, Thẩm Hiểu Hiểu xuống xem, phát hiện ra bọn Hoắc Thanh Huy đã trở lại.
Hoắc Thanh Huy vẫn còn ổn, đại khái do gió quá lạnh, gương mặt anh bị lạnh đến đỏ lên, đi đường khập khiễng.
Thẩm Hiểu Hiểu ngẩn người.
Du Văn Ngạn đã uống xong canh nóng, bình tĩnh lại, thò đầu lại nói với anh cái gì đó, liên tục thở dài.
Bỗng nhiên, Hoắc Thanh Huy ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía Thẩm Hiểu Hiểu.
Anh mím môi, sắc mặt cứng đờ.
Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng thêm nổi bật trên lớp da thịt trắng bệch.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Hiểu Hiểu giống như quay trở về năm đó, thấy được thiếu niên bị thương trong đêm đen mịt mù.
Thẩm Hiểu Hiểu do dự nửa ngày, vẫn đi qua đó, hỏi: "Sao vậy?"
Hoắc Thanh Huy nhẹ giọng nói: "Chân đau."
Du Văn Ngạn hát đệm bên cạnh: "Trước đây Thanh Huy bị thương rất nghiêm trọng, lúc ấy không kịp chữa trị tốt, bác sĩ nói không chịu nổi rét lạnh."
... Khó trách, lúc nãy Chu Hà biết Hoắc Thanh Huy ra ngoài lại khiếp sợ như vậy.
Nhưng một chút cô cũng không biết.
Nếu cô biết thân thể anh không tốt, chắc chắn khi đó bản thân cô sẽ ngăn cản anh lại.
Thẩm Hiểu Hiểu cực kỳ tự trách.
"Thật ra cũng không có vấn đề gì lớn," Hoắc Thanh Huy an ủi, "Chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi."
Nói thì nói như vậy, nhưng môi anh thì tái nhợt, hầu như không có chút huyết sắc.
Trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu càng thêm áy náy.
"Tôi lên lầu xem thử coi có thuốc giảm đau hay không... À, có phải anh không thể uống được thuốc giảm đau đúng không?"
Hoắc Thanh Huy không gật đầu cũng không lắc đầu, anh nói: "Không cần thuốc đâu, em ở bên cạnh tôi một chút là ổn."
Âm thanh anh yếu ớt, đôi mắt tròn trông ngóng nhìn Thẩm Hiểu Hiểu.
Khiến cô không thể nhẫn tâm nổi.
Du Văn Ngạn ôm một ly cà phê nóng, đứng bên cạnh vừa nhìn vừa cười mỉm.
"Vậy... Cũng được."
Thẩm Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng gật đầu, Hoắc Thanh Huy thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi dịch bước chân.
Thẩm Hiểu Hiểu tiến tới dìu anh, lúc này mới phát hiện, áo khoác của anh đều lạnh cóng, toàn bộ đều có khí lạnh vờn quanh.
Có thể tưởng tượng, bên ngoài lạnh lẽo biết bao.
Bác sĩ đã nói anh không thể chịu lạnh được, anh còn lăn lộn bản thân thành như vậy.
Thẩm Hiểu Hiểu muốn mắng anh một trận, để anh biết tốt xấu, nhưng nhìn anh đến đi đường còn khó khăn, lại đau lòng không chịu được.
Khi Thẩm Hiểu Hiểu chủ động bước tới, trong lòng Hoắc Thanh Huy vui như mở hội, nhưng vẫn cố kìm chế lại, cẩn thận đi từng bước nhẹ nhẹ.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua, Du Văn Ngạn đang cười ái muội, giơ tay làm một thủ thế cố lên với anh.
Hoắc Thanh Huy sợ Thẩm Hiểu Hiểu phát hiện ra, rất nhanh quay mặt đi, tiếp tục chậm rì rì dịch từng bước.
Trong lòng anh vừa chua vừa ngọt, nghĩ, quả nhiên chiêu khổ nhục kế có thể dùng được với Hiểu Hiểu.