Editor: Hoàng Thái Tử.
Tuy rằng vừa rồi còn oán trách trong lòng, nhưng khi chính chủ bước tới, Ứng Quế Phàm không dám lớn tiếng oán giận.
Tính tình Ứng Quế Phàm kém, đây là chuyện người trong ngành nào cũng biết, nhưng cô ta không phải là kẻ ngu dốt, biết đúng mực. Cho dù trong lòng có không hài lòng với Thẩm Hiểu Hiểu thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không ném hết mặt mũi của Hoắc Thanh Huy ở đây.
Rốt cuộc, ai mà chẳng quỳ phục dưới sức mạnh của đồng tiền.
Nhìn cái tư thế này của Hoắc Thanh Huy, hiển nhiên là đang chống lưng cho Thẩm Hiểu Hiểu.
Anh đi tới, hàn huyên hai câu với Ứng Quế Phàm và các nhà làm phim khác, mỉm cười giải thích: "Lúc nãy trên đường có chút kẹt xe nên Hiểu Hiểu mới đến muộn, xin lỗi, cô đừng trách."
Ứng Quế Phàm hoảng loạn xua tay: "Chỉ là muốn quen biết với Thẩm tiểu thư chút mà thôi, chủ tịch Hoắc trăm công nghìn việc mà lại có thể tới đây, sao tôi lại trách ngài được chứ?"
Hoắc Thanh Huy xoay người, ngoắc ngoắc ngón tay với Thẩm Hiểu Hiểu, ý bảo cô lại đây.
Biểu cảm anh nhàn nhã, nốt ruồi lệ nhỏ dưới mắt phải kia không khác gì thời anh còn niên thiếu.
Chỉ là bây giờ anh cao lớn hơn, chắc cũng do siêng năng rèn luyện, cách lớp quần áo, Thẩm Hiểu Hiểu cũng có thể tưởng tượng được thân thể được bao bọc dưới đống chất liệu may mặc này cân đối cỡ nào.
Thật sự đã không còn bộ dạng gầy yếu như thời niên thiếu nữa.
Chu Thục Sơn bên cạnh đẩy Thẩm Hiểu Hiểu một cái, thấp giọng nhắc nhở: "Mau đi qua đi."
Thẩm Hiểu Hiểu bị đẩy một cái, lập tức thoát khỏi mớ suy nghĩ lung tung, cô đi đến trước mặt Ứng Quế Phàm, kêu một tiếng "Chào đạo diễn Ứng", hai cái răng nanh lộ ra, nhòn nhọn chọc người khác yêu thương.
Hàm răng Thẩm Hiểu Hiểu chỉnh tề, hai cái răng nanh lớn lên cũng đẹp, rất hiếm có, cô còn từng bị vài người lôi kéo hỏi có phải từng đi chỉnh răng hay không, răng nanh này trời sinh hay là do sau khi sửa mà có.
Ứng Quế Phàm nhìn mặt cô, nghĩ thầm cũng không tệ lắm, ít nhất thì giá trị nhan sắc không có vấn đề gì, chỉ là không biết kỹ thuật diễn như thế nào.
Cô ta đang muốn ra oai phủ đầu với Thẩm Hiểu Hiểu, nhưng lại bị Hoắc Thanh Huy ngáng một chân vô, cũng không thể làm cô khó xử nữa. Chủ tịch Hoắc đã tự mình dẫn người tới, lúc này nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải là đánh thẳng vào mặt Hoắc Thanh Huy sao?
Ứng Quế Phàm nói: "Một tiểu cô nương rất có linh khí, khó trách chủ tịch Hoắc lại hết lòng nâng đỡ như vậy."
Chuyện Thẩm Hiểu Hiểu là do Hoắc Thanh Huy "điều động nội bộ" cũng chỉ lặng lẽ truyền đi trong Anh Ngu mà thôi, Ứng Quế Phàm vẫn chưa biết.
Hoắc Thanh Huy ừ một tiếng, nói với Thẩm Hiểu Hiểu: "Sau khi bữa tiệc kết thúc, gọi điện thoại cho tôi, tôi lại đây đón em."
Nhà làm phim Chu Xa đang ngồi một bên, nghe xong lời này, nghiêm túc đánh giá Thẩm Hiểu Hiểu một lần nữa.
Đây vốn dĩ là sân nhà của các cô, bữa tiệc hôm nay, một là làm quen lẫn nhau, bố trí thật tốt về thời gian quay chụp và những vấn đề liên quan khác, hai là muốn làm khó Thẩm Hiểu Hiểu một chút. Nhưng bây giờ xem ra, làm khó chắc là không cần nữa, nhìn cái tư thế này của Hoắc Thanh Huy, nếu như nói không cần Thẩm Hiểu Hiểu, chỉ sợ anh sẽ lập tức rút đầu tư.
Cũng chỉ có thể giới thiệu nhau mà thôi.
Chu Xa nói: "Không cần làm phiền chủ tịch Hoắc đâu, chút nữa tôi sẽ tự mình đưa Thẩm tiểu thư về Anh Ngu."
Đường đường là chủ tịch Anh Ngu, chạy tới đây làm tài xế cho một người mới, còn tự mình chờ, không biết là tạp chí giải trí sẽ bát quái ghi cái gì nữa.
Thẩm Hiểu Hiểu cũng khuyên Hoắc Thanh Huy: "Mới vừa rồi không phải Lâm bí thư còn khuyên ngài trở về họp sao? Ngài trở về đi, đừng chậm trễ chuyện chính."
"Bây giờ mới là chuyện chính," Hoắc Thanh Huy sửa đúng lời nói của cô, nghiêm túc nhìn cô.
Nghĩ nghĩ, anh kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Được, tôi không quay về nữa, ở chỗ này với em."
Thẩm Hiểu Hiểu: "..."
Mọi người trầm mặc.
Chu Xa thật sự không thể tin vào hai mắt và hai tai của mình được, đây vẫn là Hoắc Thanh Huy ít nói ít cười kia sao? Vừa nãy anh còn làm tài xế tự mình chở Thẩm Hiểu Hiểu, bây giờ lại bỏ công việc xuống chỉ để ăn cùng cô bữa cơm làm quen.
Chu Xa bắt đầu nghi ngờ, Hoắc Thanh Huy trước đây mình gặp là đồ giả.
Lúc trước Tinh Trình có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mọi người nghe nói Hoắc Thanh Huy mới vừa tiếp nhận Anh Ngu, trong lúc nhất thời ai cũng muốn lấy lòng anh. Hoắc Tây Lĩnh và Hoắc Thanh Hi đều có tiếng là yêu sắc đẹp, ai cũng nghĩ thầm người một nhà mà ra, có lẽ tính cách cũng không kém cạnh gì.
Lúc ăn cơm, họ mang mấy người mẫu tới, muốn thăm dò khẩu vị của Hoắc Thanh Huy. Trong đó có một người gan lớn, nhân dịp Hoắc Thanh Huy uống xong rượu, ngồi trên đùi anh, kết quả mông còn chưa ngồi được đã bị Hoắc Thanh Huy hất xuống mặt đất.
Hoắc Thanh Huy ngay lúc đó, vẻ mặt tức giận, thiếu chút nữa là ném ly chạy lấy người.
Có người đoán xu hướng giới tính của anh có vấn đề, sau đó lại tìm thêm vài tên đàn ông tiếp khách, Hoắc Thanh Huy vẫn là dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh như cũ, chẳng qua, sau khi bị chạm vào người thêm lần nữa, anh đè người đó lên mặt đất đập cho một trận.
Từ đó, Tinh Trình không còn ký bất cứ hợp đồng nào với Anh Ngu nữa.
Nếu không phải do lúc trước từng tận mắt nhìn thấy, Chu Xa cũng sẽ không thể nào tưởng tượng được ở Hoắc gia còn có một người thanh tâm quả dục như vậy. Mà hiện tại, Hoắc Thanh Huy che chở Thẩm Hiểu Hiểu đầy đủ như thế lại có vài phần giống với người Hoắc gia.
Không chỉ riêng Chu Xa đang hoài nghi cuộc đời, An Tân Tri ngồi một bên cũng yên lặng suy nghĩ.
Thật ra khi mới vào nghề anh ta ký hợp đồng với Anh Ngu, là cấp dưới của Vương Khiêm, nhưng vì một ít mâu thuẫn, sau khi hết hợp đồng lập tức rời đi, công ty mới của anh ta hiện giờ là Nhặt Quang.
Tuy rằng nghệ sĩ nổi bật ở Nhặt Quang không nhiều lắm, nhưng được cái tài nguyên dễ tranh, An Tân Tri cũng tự mình tranh đua, dựa vào vẻ ngoài đẹp trai lãng tử mà biểu diễn vài bộ phim thần tượng, cũng coi như là bước trên con đường diễn viên nổi tiếng.
Mà Ứng Quế Phàm nhìn trúng chính là lực lượng fans và độ hot của anh ta mang lại, hơn nữa thù lao đóng phim cũng không cao lắm, mới quyết định chọn anh ta tới quay《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》.
Khi An Tân Tri chuẩn bị rời khỏi Anh Ngu, lúc đó chính là lúc Hoắc Thanh Huy