Editor: Hoàng Thái Tử.
Thẩm Hiểu Hiểu nghẹn, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Chủ tịch muốn tra hộ khẩu của tôi sao?"
Yên tĩnh lâu quá, tới mức cô không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Thanh Huy, chỉ dám dùng dư quang liếc anh.
Tay Hoắc Thanh Huy đặt trên đầu gối, ngồi rất ngay ngắn, trên mu bàn tay phải của anh có một vết sẹo màu trắng, đã mờ dần rồi, giống như một đóa hoa màu trắng.
Thẩm Hiểu Hiểu biết nguồn gốc của vết sẹo này, đó là do ba anh lấy cháo nóng hất anh. Lúc ấy da trên mu bàn tay rớt xuống một miếng, mấy chỗ khác cũng đỏ hết cả lên, còn chảy rất nhiều máu, cực kì dọa người.
Thẩm Hiểu Hiểu thấy thiếu niên thường xuyên chịu bạo lực gia đình này rất đáng thương, nên thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho anh.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, bây giờ thân phận cả hai đã đổi ngược lại mất rồi.
Âm thanh của Hoắc Thanh Huy nghe có chút khô khốc: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi."
Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên cảm thấy trong xe thật ngột ngạt, ngột ngạt làm lòng cô nôn nóng bất an, cô không rõ lắm Hoắc Thanh Huy muốn làm gì, nhưng bây giờ cô chỉ muốn tránh khỏi anh.
"Không phải anh còn có cuộc họp sao?" Thẩm Hiểu Hiểu có ý tốt nhắc nhở anh: "Tôi nhớ là Lâm bí thư nói cuộc họp này rất quan trọng."
Hoắc Thanh Huy đang quan sát vẻ mặt của Thẩm Hiểu Hiểu, tay anh nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi buông ra, âm thanh tối nghĩa: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
Trong lòng Thẩm Hiểu Hiểu bồn chồn, nhìn dáng vẻ này của Hoắc Thanh Huy, có khi nào anh đã đoán ra được cái gì đó không. Nhưng trước khi biết rõ Hoắc Thanh Huy muốn làm gì, cô quyết định sẽ tạm thời giả câm giả điếc.
Hoắc Thanh Huy mở cửa xe, xuống xe.
Thẩm Hiểu Hiểu cũng luống cuống tay chân cởi dây an toàn ra, ấn ấn hai cái, nhưng đều không mở được.
Cửa xe bên cạnh bị kéo ra, một đôi tay tái nhợt lướt qua cơ thể cô, thong thả ung dung cởi dây an toàn xuống.
Anh nửa cong người, mãi cho đến khi dây an toàn hoàn toàn rút về, anh vẫn không định dịch người đi.
Trong không gian hẹp, tiếng hít thở của đối phương cũng có thể cảm nhận được.
Thẩm Hiểu Hiểu vẫn không nhúc nhích, mở to hai mắt nhìn Hoắc Thanh Huy.
Hoắc Thanh Huy mắt cũng không chuyển nhìn chằm chằm Thẩm Hiểu Hiểu, hầu kết anh lăn lộn một chút, ánh mắt nhìn Thẩm Hiểu Hiểu gần như thành kính, ngón tay run nhè nhẹ.
Anh muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi bốn mắt chạm nhau, anh lại nuốt những lời nói đó về bụng: "... Mời."
Hoắc Thanh Huy chậm rãi lùi ra ngoài, kéo cửa xe ra, mời Thẩm Hiểu Hiểu xuống xe.
Bước chân Thẩm Hiểu Hiểu trôi nổi lềnh bềnh, đi bên cạnh Hoắc Thanh Huy, có cảm giác chuyện hai ngày nay xảy ra cứ như cảnh trong mơ, không thể tưởng tượng nổi.
Hoắc Thanh Huy cố tình thả chậm bước chân, phối hợp với bước chân của cô.
Hôm nay Thẩm Hiểu Hiểu mang một đôi giày cao gót, gót giày đạp trên mặt đất, phát ra tiếng vang "cộp cộp".
Cô chưa bao giờ đi tới hầm để xe, cũng không biết đường, toàn bộ là Hoắc Thanh Huy dẫn đường cho cô. Vòng tây rồi vòng đông, đi đến trước cánh cửa thang máy màu bạc.
Khi cửa thang máy mở ra, Hoắc Thanh Huy lấy tay ra hiệu mời, để Thẩm Hiểu Hiểu đi vào trước, rồi bản thân mình mới theo sau.
Hoắc Thanh Huy chủ động ấn tầng lầu.
Tầng sáu, tòa nhà 22.
Một cái là văn phòng của chị Chu, còn cái khác hẳn là phòng làm việc của anh.
Trong không gian nhỏ hẹp này, không thể so với sự chật hẹp khi ở trong xe vừa nãy dù chỉ một chút. Thẩm Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn tay cô, Hoắc Thanh Huy đứng bên cạnh, cô cúi đầu quan sát, mãi cho đến khi đến lầu sáu, đôi chân anh cũng không động đậy.
"Leng keng."
Lúc cửa thang máy mở ra, Thẩm Hiểu Hiểu giành đi ra ngoài trước, nhìn về phía Hoắc Thanh Huy đang muốn ra khỏi cửa thang máy, ngọt ngào cười với anh: "Cảm ơn chủ tịch, ngài cứ đi trước đi, tôi sẽ tự mình đi về."
Mắt Hoắc Thanh Huy không hề chớp, nhìn gương mặt tươi cười của cô.
Chờ tới khi cơ bắp của Thẩm Hiểu Hiểu đau ê ẩm rồi, anh mới nhoẻn miệng cười, mắt cong cong, âm thanh mềm nhẹ: "Ừ."
Ôn như như sợ làm cô giật mình.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hoắc Thanh Huy nhìn khuôn mặt người đứng ngoài thang máy, nháy mắt khi cửa thang máy sắp khép lại, anh nhìn thấy khóe môi Thẩm Hiểu Hiểu hạ xuống.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn màn hình hiển thị tầng lầu đang đi lên, chậm rãi thở hắt ra, lúc này mới xoa mặt đi ra ngoài.
Chưa đi được vài bước thì gặp Chung Vân, cô ta hẳn là có chuyện muốn tìm Chu Thục Sơn, thấy Thẩm Hiểu Hiểu lại đây, miệng há thành hình chữ O: "... Cô vừa mới, đi cái thang máy kia lên?"
"Ừ, sao vậy?" Thẩm Hiểu Hiểu kỳ quái hỏi, "Có vấn đề gì sao?"
"Cái thang máy này, là thang máy chuyên dụng của cấp cao trong công ty đấy," Chung Vân không thể nào tưởng tượng nổi, "Lúc nãy tôi thấy cô nói chuyện với người nào đứng trong thang máy, là giám đốc Hoắc à?"
Toàn bộ người trong Anh Ngu, ai cũng biết giám đốc Hoắc Thanh Hi rất dễ gần, còn thích nói chuyện với những người mới như các cô nữa.
"Không phải," Thẩm Hiểu Hiểu tự nhiên vỗ vỗ bả vai cô ta, "Cô chuẩn bị đi tìm chị Chu à? Đi, chúng ta cùng vào."
Chung Vân thấy cô không muốn trả lời, cũng không hỏi nữa.
Dù sao cũng ở chung phòng chung cư với nhau, Chung Vân hiểu không được nhìn ngó chuyện riêng tư của người khác, miễn cho mâu thuẫn các thứ, sau này cũng không ở chung tốt được.
Chu