Editor: Hoàng Thái Tử.
"Được rồi," Hoắc Thanh Huy cũng không kiên trì nữa, mỉm cười với cô: "Trên đường nhớ cẩn thận chút nhé."
"Được, hẹn gặp lại."
Thẩm Hiểu Hiểu cười vẫy vẫy tay với anh, cất bước rời đi.
Trên đường trở về chung cư, hai bên đều là cửa hàng, tuy rằng không thể nói là phồn hoa nhộn nhịp, nhưng cũng người đến người đi, *trị an cũng không tồi.
*trị an: giữ gìn an ninh và trật tự xã hội.
Đi được một nửa, Thẩm Hiểu Hiểu cảm giác được mình đang bị theo dõi.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
Tay cô cắm vào túi quần, ngẩng đầu nhìn trời, không có động tác gì, chỉ dịch dịch bước chân qua một bên, đi tới ven đường, cô nửa ngồi xổm xuống giả vờ cột dây giày, thật ra đang đánh giá người đằng sau.
Ở chỗ cách cô cỡ 10 mét, có một đôi giày da đen, bóng lưỡng, không hề có bất kì hạt bụi nào dính lên đó.
Thẩm Hiểu Hiểu cột thật chặt dây giày, chỉ cần cô chạy nhanh một chút, hẳn là có thể bỏ xa cái gã này.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hiểu Hiểu thả chậm bước chân, đi từ từ.
Ven đường người đến người đi, cô không sợ tên này có thể làm ra trò trống gì.
Người nọ vẫn luôn đi theo đằng sau cô.
Cô đi chậm, người nọ cũng đi chậm.
Thẩm Hiểu Hiểu dừng chân lại, làm bộ như đang nhìn quần áo trên người người mẫu sau tủ kính, dùng dư quang liếc liếc qua, thấy cái bóng người kia cũng dừng lại.
Ở phía trước có một trung tâm dạy phụ đạo, hiện tại là lúc tan học, bọn học sinh chạy ùa ra. Nhân thời cơ này, Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên cất bước chạy vèo đi, cũng không quay đầu nhìn lại, chạy thẳng về phía trước rồi quẹo phải vào một con đường khác.
Thẩm Hiểu Hiểu không dám quay đầu lại, sợ chậm trễ thời gian rồi bị bắt lấy. Cô không biết mục đích của người đi theo đằng sau mình là gì, rốt cuộc thì vai diễn mới sắp tới của cô cũng kéo theo không ít thù hận.
Muốn trừng trị một nhân vật nhỏ bé như cô, thật sự là chuyện quá dễ dàng.
Thẩm Hiểu Hiểu chỉ lo chạy, không để ý dưới chân, cũng không biết là tên trẻ trâu nhà nào ném một cái xe đồ chơi hỏng trên đường. Thẩm Hiểu Hiểu dẫm lên, bánh xe trượt một cái, cô cứ thế ngã cái bụp trên mặt đất.
Cô ngẩng mặt hướng lên trời, cái ót vững chắc đập lên mặt đất, cốp một tiếng, cô đau đến nhe răng trợn mắt.
Lần này cô té không nhẹ, Thẩm Hiểu Hiểu ôm đầu, cảnh vật trước mắt không ngừng xoay chuyển xoay chuyển, tất cả đều là ngôi sao bay vòng vòng.
"Em sao rồi?"
Đột nhiên, có người ngồi xổm trước mặt cô, nôn nóng duỗi tay đỡ cô dậy: "Có muốn tới bệnh viện hay không?"
Giọng điệu của anh không giống như đang thương lượng, Thẩm Hiểu Hiểu bị đỡ dậy, đầu óc choáng váng, tìm không ra nam bắc.
Nhưng cô nhận ra âm thanh này.
"... Hoắc Thanh Huy?"
Đại khái là té đau quá, Thẩm Hiểu Hiểu trực tiếp kêu thẳng tên anh, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: "Tại sao anh lại ở đây?"
Người vẫn luôn đi theo sau cô thế nhưng lại là anh chàng này! Cũng không biết người anh em này uống lộn thuốc gì, vẫn luôn đi theo sau cô mà không một tiếng động... Thẩm Hiểu Hiểu thậm chí còn nghi ngờ có phải anh chuẩn bị cho cô một gậy ngất luôn hay không.
"Ừ."
Hoắc Thanh Huy nhấp môi, bế Thẩm Hiểu Hiểu lên, bước chân đi ra ngoài.
Trên quần áo anh có mùi hương gỗ đàn hương nhàn nhạt, cũng không phải đặc biệt nồng đậm lắm, như có như không. Bởi vì tư thế ôm, mặt Thẩm Hiểu Hiểu dán lên trên ngực anh.
Tư thế ái muội này làm Thẩm Hiểu Hiểu không quen, cô giãy giụa hai cái, nhưng không tránh được, chỉ có thể thấp giọng gọi anh: "Chủ tịch, buông tôi ra đi, tôi có thể tự mình đi... Không đúng, ngài muốn đưa tôi đi đâu?"
Hoắc Thanh Huy nói: "Đi bệnh viện."
"Đi bệnh viện làm gì? Chỉ là té một cái, không nghiêm trọng," Thẩm Hiểu Hiểu gấp không chịu được, "Tôi còn phải nhanh chóng quay về, ngày mai... Ngày mai tôi còn có công việc."
Ngày mai cô còn phải đi gặp tên biên kịch khó chơi kia, cô vốn đang chuẩn bị tối nay sẽ xem hết cuốn tiểu thuyết này một lần. Nếu như đi đến bệnh viện, một đi một về, chậm trễ không biết bao nhiêu thời gian.
"Tôi sẽ cấp giấy xin nghỉ cho em," Hoắc Thanh Huy nói, "Thân thể quan trọng hơn."
Lúc anh nói lời này, âm thanh rất nhẹ, điểm này không khác gì lúc anh thời niên thiếu.
Thẩm Hiểu Hiểu đã quen Hoắc Thanh Huy rất nhiều năm, cô chưa từng nghe Hoắc Thanh Huy lớn tiếng nói chuyện với cô bao giờ, cũng không bao giờ tức giận, luôn luôn nói chuyện nhẹ nhàng như này với cô. Cho dù là thời kỳ vỡ giọng, âm thanh anh khàn khàn nghẹn ngào, anh cũng cố tình nói thật chậm cho cô nghe.
Thẩm Hiểu Hiểu cảm thấy, người này thật sự quá hiền.
Thẩm Hiểu Hiểu cứ như vậy bị ôm trở về, phải biết rằng, hiện tại cô cho dù đã ốm xuống, cũng phải nặng cỡ một trăm cân đấy. Hoắc Thanh Huy ôm cô trở lại công ty, không hề thở gấp một tí nào.
Không để cho Thẩm Hiểu Hiểu từ chối, Hoắc Thanh Huy nhét cô vào trong xe, cài chắc dây an toàn, lập tức lái xe đi về phía bệnh viện Nhân Dân 1.
Thẩm Hiểu Hiểu không có cách nào, nghĩ thầm, chỉ có thể tới bệnh viện đọc sách thôi.
Vào bệnh viện, Thẩm Hiểu Hiểu cũng không rảnh rỗi, Hoắc Thanh Huy trực tiếp mang cô đi *chụp CT, một chút cũng không rời.
*chụp CT: là kỹ thuật dùng nhiều tia X quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang, phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để cho ra hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp.
Bác sĩ trực ban là một người trẻ tuổi, hỏi Thẩm Hiểu Hiểu: "Cô tên gì? Có mang theo sổ khám bệnh không? Cho tôi xem chứng minh thư."
Hoắc Thanh Huy đột nhiên đứng lên, Thẩm Hiểu Hiểu giật mình nhìn anh.
Sắc mặt anh bình tĩnh hỏi bác sĩ: "WC ở đâu?"
Bác sĩ chỉ đường cho anh, mặt anh không đổi sắc nói cảm ơn, xoay người lập tức đi mất.
Chờ tới khi anh ra khỏi cửa, Thẩm Hiểu Hiểu mới nói: "Thẩm Liễu."
Sau đó là báo số thẻ căn cước.
Bác sĩ gõ gõ bàn phím, nhập vào.
Chờ đến khi có kết quả kiểm tra, Hoắc Thanh Huy mới quay trở lại, sau khi biết được không có chuyện gì đáng lo ngại, rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra.
Anh nói cảm ơn với bác sĩ, Thẩm Hiểu Hiểu lại có chút đứng ngồi không yên.
Cô có cảm giác, Hoắc Thanh Huy thật ra đã biết cô chính là Thẩm Liễu.
Nói cách khác, tại sao anh lại ra ngoài ngay lúc cô nói tên tuổi chứ? Mới vừa rồi ở trên sổ khám bệnh, cũng