"Tôi có studio dưới tay, không cần ngày ngày đến trông coi, nhưng mấy tháng không xuất hiện thì cũng không được nên thỉnh thoảng muốn tới đó." Minh Kiều nói.
Đường Hiểu Ngư có chút khó hiểu: "Cô cho rằng Thợ săn sẽ tấn công cô trên đường đi làm?"
Minh Kiều lười biếng xua tay: "Đừng làm vẻ mặt ấy, tôi đã nghĩ kỹ rồi.
Thợ săn không hiểu tôi nhưng ông chủ của gã ta biết rõ tôi là người thế nào mà."
Nàng nói: "Hiện tại tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình, không còn là tiểu thư nhà giàu nữa.
Mặc dù studio được tạo ra để chơi thôi, nhưng giờ đây nó là nguồn tài nguyên duy nhất mà tôi có thể nắm bắt được, cũng là lối tắt để tiến lên.
Cho nên dù tôi dùng nó để lập nghiệp, để người khác đừng khinh người, hay là muốn tiếp tục tung hoành, thành công trả thù người nhà mình, trong mắt anh ta đều là động cơ hợp lý.
Mà dù có nguy cơ bị giết, tôi vẫn sẽ làm thế."
"Một khi anh ta nghĩ như vậy, hành vi đến studio của tôi sẽ không bị anh ta định nghĩa là dụ rắn khỏi hang, và anh ta sẽ càng muốn diệt trừ tôi hơn.
Bởi vì trong mắt anh ta, tôi sẽ không thành công, sẽ chỉ làm trò cười cho người khác, mà một khi còn là vị hôn thê của anh ta, tôi mà bị chế giễu thì anh ta cũng không trốn được.
Vì vậy tôi muốn đến studio lúc ban ngày, buổi tối quay lại phòng sách để tạo cơ hội cho họ động thủ."
Đường Hiểu Ngư luôn im lặng, khó có thể nhận ra bất kỳ cảm xúc nào dưới hàng mi cụp xuống.
Không phải chỉ có Tạ Sở nghĩ vậy, mấy ngày nay nếu như không ở cùng nàng, cô cũng sẽ nghĩ như vậy về nàng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Minh Kiều, đột nhiên cảm thấy giữa nàng của bây giờ và nàng của quá khứ mâu thuẫn đến khó hiểu, những nghi vấn đã không chỉ một lần xuất hiện lại hiện lên trong lòng cô.
Một người tỉnh táo và tinh tế như vậy, tại sao tất cả những gì đã làm trong quá khứ đều nông cạn đến mức ngu ngốc? Nếu nói nàng không biết thì tuyệt đối không thể nào.
Nếu nàng thực sự muốn thì hoàn toàn có thể làm được một cách bí mật và lặng lẽ hơn.
Nếu như nàng cố ý...!Mắt Đường Hiểu Ngư run lên, thì tại sao chứ.
Cô vô thức đưa tay chạm vào chiếc cúc bạc trong túi áo khoác, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy.
Có gì đó đã rất rõ ràng, nhưng liên kết quan trọng nhất có thể kết nối mọi thứ lại với nhau vẫn còn thiếu.
Bị cô nhìn chằm chằm hồi lâu, Minh Kiều rốt cục cảm thấy có chút mất tự nhiên, lén hỏi hệ thống: [Cô ấy sao vậy? Chẳng lẽ bị dọa vì ta thẳng thắn nói mình quyết liệt với gia đình, không biết xấu hổ là gì sao?]
Nàng u sầu: [Cuộc sống khó khăn thật đấy, ta luôn cảm thấy ấn tượng của mình trong mắt cô ấy ngày càng tệ hơn rồi.]
Hệ thống cảm thấy kí chủ nhà mình suy nghĩ lệch: [Kí chủ, có lẽ nhân vật chính cảm thấy trước kia cô thông minh, nhưng hiện tại lại quá thông minh.]
[Đây mà đã là thông minh, tiêu chuẩn người thông minh của ngươi quá thấp.] Minh Kiều phàn nàn.
"Được, lúc cô đi studio tôi sẽ bảo vệ cô trong bóng tối, nhưng nếu tôi đi điều tra không kịp về, ban ngày cô nhất định phải ở trong phòng sách." Đường Hiểu Ngư cuối cùng nói.
Minh Kiều hiểu, đây là ban ngày làm vệ sĩ bảo vệ an toàn cho nàng, ban đêm hóa thân thám tử điều tra.
Nhưng ý của nàng không phải vậy: "Ban ngày cô đi điều tra cũng được, có chuyện tôi sẽ chuẩn bị tinh thần bỏ chạy.
Hơn nữa, cái bình lần trước cô đưa tôi còn chưa dùng, nên có thế nào cũng kéo thời gian được đến lúc cô tới."
Huống chi nàng còn có hệ thống Pikachu, phóng ra trăm vạn vôn thì Thợ săn không phải thần, sau vài phút cũng hóa thành tro tàn thôi.
Đương nhiên, đây là cường điệu, nàng sẽ không thật sự để cho hệ thống điện giật chết sát thủ.
Nàng nghĩ hay lắm, nhưng Đường Hiểu Ngư cũng có những lo lắng của cô: "Đó chỉ là để dùng trường hợp khẩn cấp thôi, không thể đảm bảo hoàn toàn cho sự an toàn của cô, mà bản chất của Thợ săn là xảo quyệt, nếu phát hiện ra có gì không ổn có khi sẽ chạy trốn rất nhanh, cho dù cô có năng lực tự bảo vệ mình cũng không thể bắt được gã."
Huống chi, cô không cho rằng Minh Kiều có đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Minh Kiều cảm thấy nàng vẫn có thể bắt được sát thủ, chỉ là không thể giải thích, nghĩ vậy đành đồng ý với sự sắp xếp của Đường Hiểu Ngư.
Nếu sát thủ biết thức thời bước vào bẫy trong mấy hôm nữa, vậy ai ai cũng sẽ vui vẻ.
Nếu hắn ta không biết tốt xấu, đợi một lúc nàng lại khuyên Đường Hiểu Ngư đi điều tra, hẳn là cô ấy sẽ đồng ý.
Đến đây, chủ đề dường như đã cạn kiệt.
Trong nhà dần trở về yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng gió nhẹ bên ngoài.
Minh Kiều không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ mình đã đoán sai? Mặc dù Đường Hiểu Ngư có phát hiện, có nghi ngờ nhưng sẽ không vội thăm dò nàng ngay lập tức.
Vừa định nói thêm một câu, chúng ta nghỉ ngơi đi, Đường Hiểu Ngư đột nhiên nói: "Tối nay tôi đi Tường Vi Viên."
Minh Kiều sửng sốt một lúc, sau đó có chút ngây người, trực tiếp vậy sao?
Nàng ngẩng đầu lên, hỏi như bình thường: "Cô trở về làm gì?"
Làn da trắng như sứ của Đường Hiểu Ngư dưới vầng hào quang màu vàng ấm áp cũng vẫn hơi lạnh, nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt chuyên chú vô cùng phức tạp: "Tôi để quên một thứ, tiện đường vào tìm, không ngờ lại thấy được có người đi loanh quanh, hình như muốn theo dõi cô, sau đó có người lẻn vào trong nhà, tới phòng ngủ của cô."
"Tôi còn tưởng rằng hắn muốn tìm cái gì, không nghĩ tới hắn đến để đặt một đồ vật."
Diễn biến này nằm ngoài dự đoán của Minh Kiều, cũng nằm ngoài dự đoán của hệ thống, nó vẫn luôn chú ý đến Tường Vi Viên, không ai có thể trốn khỏi tầm mắt nó nên nó biết chuyện như vậy hoàn toàn không xảy ra.
Không nghĩ tới người trông sẽ không nói dối như nhân vật chính cũng sẽ lừa người.
Minh Kiều cảm thấy rằng chưa chắc đã là lừa gạt, nàng chỉ nhìn Đường Hiểu Ngư: "Thứ gì thế?"
Đường Hiểu Ngư lấy chiếc cúc bạc ra và đặt nó trước mặt nàng.
Trước khi Minh Kiều chạm vào chiếc cúc màu bạc, hệ thống đã thốt lên: [Là máy nghe trộm, được đấy! Đây là loại rất hiếm trên thị trường, giá siêu đắt, là loại người bình thường rất khó tiếp xúc tới.]
Minh Kiều cũng