Suy đi tính lại, Minh Kiều quyết định nói ra một phần sự thật, dù sao thì lòng dạ của dì út cũng thâm sâu hơn nàng tưởng.
Có thể có những kênh khác để đối phó với nhà họ Minh ngoài việc lợi dụng nàng, nhưng Đường Hiểu Ngư và những người khác không có chút lòng phòng bị nào trước dì ta, nên nếu xảy ra chuyện gì thì nguy to.
Mà nói với Đường Hiểu Ngư và nói với Dạ Oanh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nói với Đường Hiểu Ngư thì không có lập trường, còn dễ bị nghi là cố ý tạo hiềm khích.
Nói với Dạ Oanh thì là giao lưu manh mối hợp tình hợp lí.
Nàng đứng dậy khỏi ghế sofa, trông có vẻ hơi bồn chồn và do dự.
Đường Hiểu Ngư khẽ động tâm tư: "Không thể nói sao?"
Khi hoài nghi vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình hạ thủ nàng còn rất thản nhiên, vậy thì còn kẻ tình nghi nào có thể khiến nàng do dự nữa chứ.
"Không có gì không thể nói, chỉ là chuyện này đều không liên quan đến Tạ Sở và Thợ săn, cô có thể bỏ qua."
Sắc mặt Minh Kiều trông như thường lệ, nhưng khi nàng đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú vào cảnh đêm, trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy phản chiếu hết tất cả sắc tối khiến nàng trông trầm tĩnh, cũng không tránh khỏi lặng lẽ nhiễm một chút cô đơn.
Đường Hiểu Ngư đột nhiên nghĩ đến đêm đó, khi nàng ấn lên ngực nhuốm mảng lớn màu đỏ tươi cố sức ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt và bình tĩnh lại có phần tịch liêu đến khó hiểu.
Lúc đó nàng đang nghĩ gì?
"Tôi có thể giúp cô." Lời đêm đó chưa nói hết biến thành hành động chậm rãi biểu đạt ra: "Cho dù không liên quan gì đến Thợ săn."
Minh Kiều ngạc nhiên nghiêng đầu, rồi lại mỉm cười, đôi mắt bỗng sáng lên như dải ngân hà lấp đầy bầu trời.
"Cứ nói cô là người tốt mà không chịu nhận."
Nhưng lời vừa dứt, nàng nói: "Cô tập trung đối phó Thợ săn đi, tôi sẽ nhờ một người bạn khác giúp tôi giải quyết vấn đề này."
Con ngươi đen như ngọc của Đường Hiểu Ngư hơi mở to, rõ ràng là ngạc nhiên khi nàng vẫn còn bạn bè, hay nói cách khác là người bạn đáng tin cậy có thể giao phó mọi việc.
Minh Kiều chỉ giả vờ như không nhìn thấy, mặc dù nàng thừa nhận trước kia nàng sống rất thất bại, nhưng thế cũng quá tổn thương đến lòng tự trọng của một người.
Nếu không phải muốn vạch trần bộ mặt thật của dì út, nàng đã sớm quay người đi ngủ rồi.
"Nhưng nếu hôm nay chúng ta đã nói chuyện, vậy thì nói cũng không sao, miễn cho cô cứ lo lắng, tôi đúng lúc cũng có chút...!phiền phức."
Nàng dừng lại một chút: "Nếu tôi không lầm, những người kia hẳn là dì tôi phái tới."
Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Đường Hiểu Ngư lộ ra một tia chấn động hiếm thấy, tuy rằng cô mơ hồ cảm giác được quan hệ của dì và Minh Kiều có lẽ không thân thiết như mọi người tưởng, cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng cô thật sự không ngờ rằng mình nghe được đáp án này từ miệng nàng.
Thậm chí nếu nghe thấy tên của mình hay tên của chị gái còn có lý hơn là nghe thấy Minh Kiều cho rằng đó là dì mình.
Cô hít vài hơi trước khi hỏi: "Chẳng phải cô tin tưởng dì ta lắm sao?"
Minh Kiều biết ý cô là chỉ việc mình muốn để dì út điều tra chuyện của Tạ Sở.
Trong mắt cô, chuyện này nhất định là xuất phát từ tín nhiệm, nhưng với bản thân nàng thì chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông thôi.
Nếu gặp nguy hiểm cứ để dì út chịu một đợt trước.
Nhưng lòng hiếu thảo cảm động đất trời như thế không cần phải giải thích với Đường Hiểu Ngư làm gì, vì vậy nàng nói: "Đúng là tôi rất tin tưởng vào thủ đoạn và năng lực của dì ấy."
Cảm xúc phức tạp hiện lên trong đôi mắt trầm tĩnh của Đường Hiểu Ngư: "Tại sao dì ấy lại đối xử với cô như vậy?"
Minh Kiều hơi ngẩng đầu lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: "Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy chắc có liên quan đến mẹ nuôi của tôi."
Nghe những lời này, trái tim Đường Hiểu Ngư lại run lên.
Minh Kiều nói: "Mối quan hệ giữa chị em họ luôn không tốt.
Từ khi tôi biết nhận thức tới giờ còn chưa thấy họ bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau được mấy lần.
Có thể là do tình cảm vốn đã không tốt, cũng có thể là do có hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng tôi đã từng hỏi bà ngoại và cậu rồi, họ không nói được gì mấu chốt cả."
"Nhưng dì út đối với chị em chúng tôi rất tốt, nhất là yêu thương tôi." Nàng nói xong khẽ lắc đầu: "Nhưng có lẽ mấy năm nay, tôi cảm thấy dì đã thay đổi, có một số việc dì làm khiến tôi cảm thấy dì đang cố tình kích động xung đột, cũng đang lợi dụng tôi."
Đường Hiểu Ngư khẽ cau mày, cô mới trở lại nhà họ Minh được một năm, chuyện giữa mẹ và dì cô cũng biết nhưng lại không hiểu rõ.
Không ai cố ý nhắc tới trước mặt cô, cho nên cô tưởng rằng ngày trước như thế chỉ là mâu thuẫn bình thường giữa chị em mà thôi.
"Cô chưa nói với những người thân khác của cô."
Minh Kiều: "Đúng vậy."
Đường Hiểu Ngư: "Tại sao chứ?"
Minh Kiều quay sang nhìn cô: "Cô có lẽ không biết mối quan hệ giữa tôi và gia đình tệ đến mức nào, từ trước khi tôi quyết liệt triệt để đã không thể nào nói chuyện bình thường được nữa rồi.
Hơn nữa, ngoài những gì chúng ta đã nói, tôi không có bằng chứng nào để buộc tội dì út vì những thứ quá đáng dì ấy đã làm cả."
Sau khi cân nhắc trong chốc lát, bóng tối trong mắt Đường Hiểu Ngư càng sâu: "Dì ta buộc cô phải làm điều mà cô không muốn làm."
"Không thể coi là buộc được." Minh Kiều cười, vừa như thương cảm lại như giễu cợt: "Lợi dụng cũng chia thành nhiều loại.
Ép buộc và bức bách là chiến lược tồi tệ nhất, dẫn lối một cách bất động thanh sắc mới là hiểm nhất.
"
"Ví dụ như?" Đường Hiểu Ngư hỏi.
Ánh mắt đang từ từ dời đi nơi khác của Minh Kiều lại quay lại, tựa hồ có chút ngượng ngùng, cũng có chút tò mò: "Cô để ý nhiều chuyện không liên quan đến mình như thế, chỉ đơn giản là tò mò hay là quan tâm tôi?"
Hệ thống quỳ: [Đang nói chuyện nghiêm túc mà ký chủ, cô mau nói chuyện dì út muốn tản lời đồn về cô ấy cho cô ấy nghe đi, trêu chọc người ta thì trêu lúc nào mà chẳng được?]
[Tôi không khống chế nổi mình nữa.] Minh Kiều nói.
Tựa như con mèo không thể khắc chế mà nghịch cuộn len vậy.
[Lại nói, mới chỉ trêu có tí thôi mà.]
Nếu hệ thống có mắt, nhất định đã đang trợn lên tận đầu: [Đấy mà là một tí à.]
[Được rồi, ta chỉ hơi bối rối thôi.
Nếu ta nói thẳng vào vấn đề, liệu ta có trông hơi nóng nảy không, vả lại giao thiển chớ nên thâm ngôn, nói ra lại càng thêm khả nghi.]
Hệ thống: Có lí.
Nó còn chưa kịp nói gì, Minh Kiều đã hạ quyết tâm: [Bỏ đi, cho dù có khả nghi đến đâu, ta vẫn muốn nâng mức cảnh