Editor: Diệp Hạ
Đau lòng (4)
Hắn nhìn chằm chằm mặt đất, hoang mang lo sợ. Vốn dĩ cho rằng Hạ Nhược Phong chính là người cứu Phùng Bắc trong sóng thần, chính là quân bài cuối cùng. Nhưng lời Phùng Bắc là có ý gì? Hoài nghi người cứu hắn năm đó không phải Hạ Nhược Phong? Vậy còn có thể là ai?
Ba Hạ hoảng không kịp suy nghĩ: "Phùng tổng, Nhược Phong khi đó cơ hồ bỏ mạng, chẳng lẽ cậu không nhớ rõ?! Nó vì cậu mà ——"
"Có thể kéo người ra ngoài." Phùng Bắc không kiên nhẫn ngắt ngang.
Trợ lý tiến đến bắt lấy cánh tay ba Hạ, kéo người ra bên ngoài, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn của Tạ Quan Sư: "Từ từ, ba, con muốn hỏi một chuyện."
Trợ lý theo bản năng nhìn về phía Phùng Bắc.
Phùng Bắc nhíu mày, gật gật đầu, có hắn ở chỗ này, người trước mắt sẽ không phải chịu thương tổn.
Tạ Quan Sư đứng tại chỗ, như là không thể kiềm chế được, buột miệng thốt ra: "Chu Tuấn, Chu Tuấn giờ thế nào rồi? Có thể nói cho con biết hay không?"
Sau khi y nhìn thấy ba mình là dạng người này, liền biết, dù cho mình có nói cho ba Hạ biết mình đang bị Phùng Bắc giam lỏng ở chỗ này, ba Hạ cũng tuyệt đối không nghĩ cách cứu y ra ngoài. Cho nên y không nghĩ tới chuyện cầu cứu. Nhưng mà y không thể mặc kệ Chu Tuấn! Y ở chỗ này, tất cả phương thức liên lạc với Chu Tuấn đều bị ngăn cách, căn bản không biết sau ngày đó Chu Tuấn bị Phùng Bắc xử lý thế nào.
"Chuyện em muốn hỏi chính là cái này?" Sắc mặt Phùng Bắc lập tức khó coi vô cùng. Tầm mắt hắn gắt gao dừng trên mặt Tạ Quan Sư, người này nhiều ngày như vậy vẫn luôn bày ra một loại trạng thái tĩnh mịch, nhưng khi vừa nhắc tới hai chữ "Chu Tuấn", đôi mắt ảm đạm kia cư nhiên xuất hiện một chút sự sống ——
"...... Đúng vậy." Tạ Quan Sư nhấp môi, tuy rằng có thể cảm giác được tầm mắt sắc bén đang dừng trên người mình, nhưng y quyết định không để ý tới.
Tuy rằng y sợ người trước mắt này, vô cùng sợ hãi. Nhưng vô luận như thế nào, y cũng phải nắm chắc cơ hội biết tình huống Chu Tuấn.
"Con không biết?" Ba Hạ bị Phùng Bắc cảnh cáo làm cho có chút hoang mang lo sợ, nhưng còn biết giờ vẫn chưa đến một bước cuối cùng, không thể đối cứng với Phùng Bắc. Hắn quay đầu, cẩn thận đánh giá con trai mình một cái, nói: "Trước đó không lâu công ty ba nó bị thu mua, nó cũng mất tích vài ngày. Chẳng lẽ không liên lạc với con sao?"
"Mất tích?" Sắc mặt Tạ Quan Sư tái nhợt, có chút lo sợ không yên nhìn Phùng Bắc, sợ hãi cùng phẫn nộ chợt lóe. Chẳng lẽ là bởi vì mình......
Mà tay y còn đang bị Phùng Bắc gắt gao nắm chặt.
Tạ Quan Sư đột nhiên liều mạng giãy giụa, tay phải tổn thương thêm lần nữa đã không thể dùng sức. Nhưng dù vậy, y vẫn muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay Phùng Bắc.
Nhưng y càng giãy giụa, Phùng Bắc càng gắt gao nắm lấy tay y. Chẳng sợ móng tay chảy máu cũng gắt gao nắm lấy.
Ba Hạ vừa đi, Tạ Quan Sư rốt cuộc nhịn không được, trên mặt lộ ra phẫn hận, thanh âm bởi vì kích động có vài phần run rẩy: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Vốn dĩ chỉ là một mình y bị nhốt ở nơi này, bị nuôi dưỡng như chim hoàng yến, không thấy mặt trời, vậy cũng liền thôi, dù sao y đã mất trí nhớ, không nhớ rõ thứ gì, cũng không có gì lưu luyến. Nhưng Phùng Bắc không chỉ đối xử với y như vậy, cư nhiên còn đi nhằm vào nhà Chu Tuấn! Quá đê tiện!
"Tôi muốn thế nào em không biết sao?" Phùng Bắc nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, thấy khoé mắt y đỏ bừng, trong lòng cũng dấy lên từng đợt đau đớn. Hắn mua sủi cảo tôm thủy tinh trở về, người trước mắt lại không nhìn một cái, thật giống như bản thân trong mắt y, hoàn toàn là người xa lạ, mà có lẽ là một người xa lạ chán ghét.
"Tôi chỉ biết, anh là một người không từ thủ đoạn." Tạ Quan Sư tức giận đến ngực phập phồng, "Chu Tuấn làm sai cái gì? Anh ——"
"Em để ý hắn như vậy? Chán ghét tôi như vậy?" Phùng Bắc ngắt ngang, thần sắc giận dữ, đáy mắt lại là một mảnh đau đớn u ám. Hắn dồn Tạ Quan Sư vào góc tường, thật giống như muốn bức y đến đường cùng, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn: "Em không nhớ trước kia em thích tôi như thế nào sao?"
"Nhưng tôi đã nói vô số lần, tôi thật sự không nhớ ra!" Tạ Quan Sư ôm đầu, trong đầu lại bắt đầu vang lên ầm, một khi muốn nhớ lại những chuyện có liên quan đến người trước mắt này, thần kinh lập tức đau đến tận cùng, thật giống như là bản năng thân thể bức bách y quên đi.
Phùng Bắc bi thương chợt lóe, thấp thấp mở miệng: "Chúng ta có thể từ từ, em nhất định sẽ nhớ ra......"
"Sẽ không, tôi sẽ không thể nhớ ra." Mắt Tạ Quan Sư ngập nước, đầu đau đớn. Y nâng đôi mắt nhìn người như đã từng quen biết này, nói: "Nếu là ký ức tốt đẹp, tôi nhất định sẽ nhớ ra. Nhưng tôi thật sự không hiểu...... mỗi khi tôi ép mình suy nghĩ chuyện có liên quan đến anh, đầu tôi sẽ bắt đầu đau......"
"Em không muốn nhớ." Phùng Bắc gian nan mở miệng, hai mắt đỏ bừng: "Nhớ về tôi làm em thống khổ như vậy sao?"
"Tôi biết lúc trước có lẽ tôi và anh từng có gút mắt......" Đau đớn bén nhọn trong đầu làm Tạ Quan Sư muốn hỏng mất, không thể khống chế được bản thân, trượt xuống vách tường, miệng lẩm bẩm: "Nhưng giờ tôi thật sự không nhớ rõ anh, không hề có ấn tượng với anh, trong đầu trống rỗng."
"Cho nên......" Y cơ hồ là cầu xin người trước mặt buông tha cho mình một con đường sống: "Cho nên xin anh dừng tay, đừng ép tôi......"
"Là tôi đang ép em sao?" Phùng Bắc gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, trong mắt che kín tơ máu. Hắn tựa như bị đóng đinh tại chỗ, trong nháy mắt cảm giác đau triệt nội tâm xuất hiện.
Hắn muốn ôm người này, nhưng lại bị y tránh né e sợ. Thậm chí ở trong lòng y, hắn còn không bằng tên họ Chu kia.
Trước kia rõ ràng là thích hắn như vậy, luôn dùng loại ánh mắt ái mộ cực nóng nhìn hắn, nhưng đột nhiên lại thu tất cả những thứ đó trở về. Trước kia thích bao nhiêu, bây giờ lại lạnh nhạt bấy nhiêu, thậm chí là căm ghét hắn.
Đôi khi Phùng Bắc hoài nghi có phải mình đang mơ hay không, Hạ Quan Vân chỉ yêu hắn trong mơ mà thôi. Mộng vừa vỡ, không có gì xảy ra, tất cả đều là công dã tràng. Nếu không thì sao người này có thể quên dễ dàng như vậy, nói quên là quên, quên hết thảy mọi thứ? Thật đúng là một hồi ác mộng, mình tự bước vào, còn càng lún càng sâu, nhưng người kia đã rời khỏi từ lâu.
"Tất cả những việc liên quan tới tôi, em không muốn nghĩ tới sao?" Phùng Bắc vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, ngồi xổm xuống, nhìn Tạ Quan Sư chăm chú, thanh âm run rẩy đến hắn cũng không phát hiện: "Nếu em biết tình cảm trước kia của em có bao nhiêu sâu nặng, em sẽ nguyện ý nhớ lại...... Giờ em không muốn nhớ, chỉ là vì em không nhớ rõ."
Thanh âm hắn càng vang lên ở bên tai vang, đầu Tạ Quan Sư càng đau đớn. Y đau đến nước mắt chảy ròng, rốt cuộc không thể khống chế được, đẩy mạnh Phùng Bắc ra, vọt vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa.
Phùng Bắc đứng tại chỗ giống như pho tượng, không thể nhúc nhích. Theo tiếng đóng cửa, lòng hắn như rơi xuống vực thẳm.
Từ khi nào người này đã bắt đầu đóng sầm cửa trước mặt mình.
Người này thích hắn nhiều năm như vậy, mỗi lần thấy hắn ánh mắt đều tuôn ra tình yêu nồng đậm, cơ hồ muốn hóa thành thực chất. Lưu giữ thanh âm đọc sách của hắn, trộm xem sách trên kệ của hắn. Còn vì hắn mà nửa đêm lái xe đi mấy chục km mua đồ ăn hắn thích. Nhưng mà khi đó,