Editor: Diệp Hạ
Đau lòng (5)
Phùng Bắc suốt đêm không về, ngày hôm sau cũng vẫn không trở về. Khi hắn biết được chân tướng, tựa như bị tát một cái thật mạnh, đau đến máu tươi đầm đìa, lần đầu tiên trong cuộc đời không biết nên làm sao. Toàn bộ thành thị mưa to tầm tã, Phùng Bắc lái xe ngừng dưới chung cư, hai mắt hắn bị đau xót che kín, chỉ ngồi như vậy nhìn lên ánh đèn trên lầu, sáng rồi dập tắt.
Hắn không biết nên làm sao bây giờ.
Khi hắn biết được hết thảy chân tướng, lúc phát điên muốn bồi thường cho người kia, thì người kia cũng đã quên hết tất cả. Không nhớ chuyện đã cứu hắn trong sóng thần, cũng không nhớ mười năm yêu thích cùng theo đuổi. Tất cả những ký ức tình cảm bị chà lau chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Mặc dù hắn vô cùng muốn nói cho người kia biết tâm tình của mình bây giờ —— nhưng người kia đã không còn muốn nghe.
Bởi vì hắn biết quá muộn, đến quá trễ.
Rốt cuộc hắn cũng như người kia mong muốn, thật lòng thích y, nhưng y đã không nhớ hắn. Hắn nói có thể làm lại từ đầu, nhưng y đã không muốn làm lại từ đầu cùng hắn. Chuyện này làm nội tâm Phùng Bắc cảm thấy sợ hãi ——
Nếu tình yêu điên cuồng của Hạ Quan Vân chỉ có một lần trong đời?
Mà một lần cơ hội kia đã bị hắn bỏ lỡ, sẽ không còn lần thứ hai?
Hắn sợ hãi, thậm chí không dám đi lên lầu.
Hắn điên cuồng sợ hãi bị mất đi.
Hiện giờ, Phùng Bắc rốt cuộc đã cảm nhận được mấy năm Hạ Quan Vân tuyệt vọng, trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, dù có hút thuốc nhiều như thế nào cũng không thể mang đi tuyệt vọng.
Mà cùng lúc đó, trong gian phòng chỉ còn lại một mình Tạ Quan Sư, y vượt qua kỳ nghỉ hiếm có một mình, nằm ở trên giường chơi game, xem phim lướt tin tức.
Tạ Quan Sư: 【Tin tức của thế giới này thật nhàm chán.】
502 vui vẻ nhìn bộ phim thần tượng cứng nhắc trên máy tính, nói: 【Đó là bởi vì cậu xuyên qua quá nhiều thế giới, đã xem qua quá nhiều tin tức, tự nhiên mất đi cảm giác mới mẻ.】
Tạ Quan Sư: 【Mở cửa hàng không gian ra.】
502: 【(⊙o⊙) Anh Tạ muốn làm gì sao? Lần trước sử dụng cái che chắn cảm giác đau đã tốn khá nhiều tích phân.】
Tạ Quan Sư: 【Keo kiệt, nhìn xem một chút cũng không được sao?】
502: 【= = Thật ra giờ cậu đã có 8000 tích phân, chỉ cần chờ đến khi Hạ Nhược Phong nhận được phán quyết cuối cùng, ba Hạ hoàn toàn hết hy vọng, đến lúc đó một vạn tích phân chắc chắn nằm trong lòng bàn tay.】
Tạ Quan Sư nhịn không được cười rộ lên: 【Nghe thật thích.】
Y hết sức chuyên chú dạo một vòng cửa hàng.
Nhưng không yên ổn được mấy ngày, Tạ Quan Sư lại có nhiệm vụ.
Hôm nay, y ở nhà một mình, bên ngoài vẫn có vài bảo tiêu cùng trợ lý nghiêm túc canh giữ. Sau khi Phùng Bắc phát hiện chân tướng sóng thần năm đó liền biến mất, nhưng cũng kêu trợ lý đưa tới một chiếc điện thoại, trong đó chỉ có số điện thoại của hắn. Như là hy vọng Tạ Quan Sư sẽ gọi điện thoại cho hắn, nhưng sao Tạ Quan Sư có thể gọi ——
Tuyệt đối không gọi!
Giờ rốt cuộc Phùng Bắc có bao nhiêu bất ổn, tạm thời không đề cập tới.
Tóm lại, Tạ Quan Sư có điện thoại, tuy rằng vẫn bị hạn chế tự do ra vào, nhưng giờ đã có thể gọi cho mẹ Hạ. Cũng coi như là Phùng Bắc cố ý cho y bớt buồn.
Tới giờ ăn cơm , trợ lý mang theo những món ăn cao cấp năm sao tiến vào, tất cả đều là những thứ Hạ Quan Vân thích nhất, cũng không biết Phùng Bắc biết được từ đâu.
Nhưng là đối với những món ngon như này, người trong phòng vẫn không ăn uống, từng ngày từng ngày gầy ốm dần. Y gặp tai nạn và hoả hoạn liên tiếp, thân thể vốn đã không tốt lắm, cần tịnh dưỡng. Nhưng giờ lại không ăn không uống thế này, thân thể sao chịu được? Sắc mặt y càng ngày càng tái nhợt, mu bàn tay cơ hồ da bọc xương, mạch máu màu xanh lá càng thêm rõ ràng.
Trong lòng trợ lý rất là nôn nóng, mắt thấy mấy hôm nay Hạ thiếu không ăn gì, cũng không biết có nên báo với Phùng tổng hay không.
Miễn cưỡng ăn hai ba miếng, Tạ Quan Sư đóng cửa phòng, biểu tình chết lặng nằm trên giường, trạng thái này thật giống như không hề có ý định sống. Mặc cho ai thấy cũng sẽ cảm thấy có chút đáng sợ.
Lúc này, di động y vang lên, là một dãy số lạ, y chần chờ bắt máy.
Thanh âm bên kia có hơi xa lạ, là giọng nói của đàn ông trung niên, bên cạnh còn ẩn ẩn truyền đến tiếng phụ nữ khóc nức nở.
"Là...... Là Tiểu Vân sao?" Người đàn ông trung niên có chút vội vàng, trong giọng nói lộ ra mỏi mệt nồng đậm: "Ta là ba Chu Tuấn, nghe nói cháu mất trí nhớ, còn có thể nhớ ta không?"
Hô hấp Tạ Quan Sư lập tức dồn dập, nhìn về cửa phòng, đè thấp thanh âm nói: "Tôi......"
Xác thật y không nhớ rõ, nhưng y có thể đoán ra đôi vợ chồng này gọi điện thoại cho mình là vì chuyện gì.
Thấy y không trả lời, ba Chu cũng bất chấp, từ xoang mũi phát ra một tiếng thở dài cực kỳ bi ai: "Ta không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể Chu Tuấn nhà chúng ta đắc tội người nào, hiện tại nhà của chúng ta đã bị người ta chỉnh...... Tất cả chuyện này đều không quan trọng, quan trọng chính là, đã nửa tháng Chu Tuấn không liên lạc với chúng ta, cũng không biết sống hay chết......"
Tạ Quan Sư há miệng, lại ngậm lại, đôi mắt đỏ lên. Y biết, đều là bởi vì y.
Ba Chu do dự, như là thật sự cùng đường, dùng ngữ khí cầu xin nói: "Tiểu Vân, cháu và Chu Tuấn là bạn bè nhiều năm như vậy, là bạn thân nhất, nó cũng vẫn luôn đối với cháu...... Thôi, không nói tới cái này, nhưng chú cầu xin cháu, cháu nhất định phải giúp nó......"
Bên kia còn chưa nói xong, cửa phòng của Tạ Quan Sư đã bị nhẹ nhàng gõ vang, bên ngoài truyền đến thanh âm trợ lý: "Hạ thiếu, Phùng tổng nói đêm nay về ăn cơm, kêu tôi nói với ngài một tiếng."
Tạ Quan Sư vội vàng che điện thoại, nhưng đầu bên kia tựa hồ đã nghe thấy động tĩnh, kinh hoảng ngắt máy.
Tạ Quan Sư ngơ ngác ngồi tại chỗ, từ trong lòng cảm thấy một trận bất lực. Hai mắt y đỏ bừng, nước mắt dâng lên. Sau một lát, như hồn bay phách lạc, mới nghe thấy tiếng trợ lý khẩn trương kêu: "Hạ thiếu, ngài không xảy ra chuyện gì chứ, tôi không thấy ngài trả lời."
Tạ Quan Sư lau nước mắt, chết lặng nói: "Tôi không sao."
Y ôm chăn vào trong ngực, hai mắt nhìn chằm chằm cửa sổ đã bị khóa chết. Đôi tay trong chăn gắt gao nắm chặt, hơi phát run. Y biết, vô luận như thế nào, y nhất định phải nghĩ cách cứu một nhà Chu Tuấn. Nếu tất cả mọi chuyện bây giờ là do y tạo thành, thế thì y nhất định phải chạy thoát từ trong tay người đàn ông Phùng Bắc này ——
Y không thể trở thành chim hoàng yến như vậy, không thể đánh mất cuộc sống của mình. Đúng là y mất trí nhớ, nhưng y có thể có được cuộc sống mới. Mà người gọi là Phùng Bắc mặc dù có quan hệ với y, y cũng không bao giờ muốn trở thành