Editor: Diệp Hạ
Đứng càng cao, càng dễ nhìn thấy
Tiếng ồn ào, huyên náo của những chiếc xe tới lui dường như biến mất.
Tạ Quan Sư nghe được hắn nói, im lặng.
Thiếu niên nắm lấy tay Tạ Quan Sư, dùng sức rất lớn, siết chặt làm ngón tay y phát đau, như là có phải trả bất cứ giá nào cũng phải gắt gao nắm y vào lòng bàn tay. Mà đôi mắt thiếu niên cũng khoá Tạ Quan Sư lại, đôi mắt đen nhánh giống như lốc xoáy, chỉ có tình cảm cực nóng, ngoài ra không còn một tia tạp chất nào.
Loại tình cảm như thiêu thân lao đầu vào lửa này làm lòng Tạ Quan Sư dâng lên cảm giác bứt rứt kỳ lạ.
—— y biết y không thể ở thế giới này được bao lâu. Mặc dù có hứa hẹn gì, cũng chỉ giống như phù dung sớm nở tối tàn, cuối cùng sẽ không thực hiện được.
Chỉ mong trong thời gian y dừng lại thế giới này, trận hoa trong gương, trăng trong nước này có thể trở thành đoạn hồi ức tốt đẹp của thiếu niên, sẽ trở thành chút an ủi trong cuộc sống về sau, ngăn trở thiếu niên làm ra sự việc tối tăm đáng sợ.
Từ giờ khắc này, đây không chỉ là nhiệm vụ y phải hoàn thành, mà còn là điều y muốn thực hiện vì tình cảm cá nhân.
"...... Được." Tạ Quan Sư trầm mặc một lúc lâu mới nói.
Trái tim Chung Tri đập kịch liệt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, hỏi: "Thật sự đáp ứng tôi sao?"
"Thật sự." Tạ Quan Sư nhìn hắn.
Không khí quá mức ngưng trọng, Tạ Quan Sư rất muốn dựa theo tính cách Tạ Tiểu Phi mà trêu đùa hắn sao lại lải nhải dài dòng giống con gái như vậy, chẳng lẽ còn bắt người ta phải vĩnh viễn không thay lòng. Nhưng y không nói ra được, bởi vì không phải lúc.
—— bởi vì tình cảm trong mắt thiếu niên quá mức sâu đậm, giống như vật chết nào đó lây dính được một chút hơi thở người sống, từng chút sống lại, toả sáng. Loại tình cảm như khắc vào xương tủy này, sắp đem người bao phủ, làm người hít thở không thông, cho nên Tạ Quan Sư không thể nói thêm một câu dư thừa nào.
"...... Đáp ứng cậu, tuyệt đối không bỏ cậu đi." Y thở dài, bổ sung.
Mọi thứ xung quanh dường như yên lặng, Chung Tri chỉ có thể nghe được lời hứa hẹn của người trước mắt này, cùng với thanh âm trái tim mình đang đập kịch liệt. Yết hầu hắn trơn trượt, vội vàng rũ mắt, hốc mắt ẩn ẩn đỏ lên, trong mắt ngấn lệ.
Thật sự là quá tốt. Chung Tri nghĩ thầm.
Hắn giật giật ngón cái, giống như lơ đãng ấn lên ngón cái Tạ Quan Sư.
Lòng bàn tay dán vào nhau, cảm xúc ấm áp khô ráo truyền đến, cứ như vậy, chính là đóng dấu kéo câu.
............
Khi độ hảo cảm của thiếu niên đạt tới 70, Tạ Quan Sư đã có thể nhìn thấy một mặt khác ngoài vẻ lạnh lùng của thiếu niên. Hai người dắt tay về nhà, xuống xe cách nhà Chung Tri gia một con đường, sóng vai đi qua ngõ nhỏ tối tăm.
Chân thiếu niên rất dài, nhưng cố ý đi rất chậm, như là hy vọng khoảnh khắc này kéo dài vô hạn.
Những điều người này mang đến, tất cả đều là những lần đầu tiên trong cuộc đời. Bao gồm lúc này, là cảnh Chung Tri nằm mơ cũng không tưởng tượng được.
Hắn ngừng thở, nhìn hai cái bóng trên mặt đất, nắm tay Tạ Quan Sư càng chặt hơn.
"Giường không lớn." Chung Tri nghĩ tới cái gì, bên tai nóng lên, cẩn thận nhìn Tạ Quan Sư một cái, nói: "Nếu không tôi ngủ dưới đất."
Tạ Quan Sư: "Cứ để tôi ngủ dưới đất......" Lời nói còn chưa nói xong, lông mi thiếu niên như treo sương mù, trầm mặc dời tầm mắt, nhìn vách tường.
"Làm sao vậy?" Tạ Quan Sư thu hồi câu nói kia, hỏi.
Chung Tri cúi đầu nói: "Không có gì."
Lời tuy như thế nhưng lại không chịu nhìn Tạ Quan Sư, phảng phất như chó nhỏ bị vứt bỏ, ủ rũ nản lòng, đáy mắt ướŧ áŧ, nhưng cố gắng tỏ ra không sao.
Tạ Quan Sư quay lại nói: "Nếu không cùng ngủ trên giường đi."
Chung Tri nhanh chóng ngẩng đầu nhìn y, lại sợ bị y thấy được đáy mắt nhảy nhót vui sướng của mình, nhanh chóng quay đầu qua một bên, yết hầu lăn lộn, khàn khàn nói: "Cậu không ngại thì...... tôi cũng không sao."
Tạ Quan Sư nhịn không được cười một cái, nói: "Nhưng mà tôi ngủ rất không ngoan, cậu không sợ sao?"
Chung Tri sợ y đổi ý, nhanh chóng nói: "Không sợ."
Tạ Quan Sư nhướng mày, nụ cười rạng rỡ thuộc về Tạ Tiểu Phi lộ ra, nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng khống chế, sẽ không làm gì cậu đâu."
Chung Tri: "À."
Nghe có hơi thất vọng.
Đáy mắt hắn có gì chợt lóe rồi biến mất, như là đang cật lực áp chế cái gì.
Nhà Chung Tri không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, quả thực không giống một căn phòng của nam sinh tuổi này. Giường đơn có hơi nhỏ, Tạ Quan Sư nằm dán vách tường, hôm nay có chút mệt mỏi, vì thế y dần dần ngủ thiếp đi, hoặc là nói, làm bộ thiếp đi trước mặt thiếu niên.
Ánh trăng từ cửa sổ tiến vào, dừng trên khuôn mặt tuấn lãng.
Mặc dù không mở mắt, y cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của thiếu niên trên mặt mình, giống như đang nhìn con mồi ở trong bẫy, yêu thích không buông tay, không thể nào dứt bỏ. Tình cảm nóng bỏng như hóa thành thực chất, biến thành một đôi tay, sờ từ đôi mắt Tạ Quan Sư, rồi đến mũi, môi, toàn thân.
Tạ Quan Sư cảm thấy nguy hiểm, bởi vì tình cảm của thiếu niên quá mức sâu đậm, quá dễ để hủy diệt chính hắn.
Nếu thật sự tới một ngày kia......
Mày Tạ Quan Sư giật giật, lần đầu tiên cảm thấy có chút bất an.
Đúng lúc này, y cảm giác giữa mày lạnh lẽo, cảm xúc mềm như bông dán lên, là đôi môi thiếu niên, triền miên lại mang tính xâm lược. Nụ hôn từ giữa mày rơi xuống lông mi, theo xuống phía dưới, dừng trên môi y. Thiếu niên dùng đầu lưỡi cạy bờ môi của y ra, ý đồ xâm chiếm, liếʍ ɭáρ, quấy loạn một phen.
Cảm giác tê dại truyền đến, đầu lưỡi bị thiếu niên liếʍ ʍúŧ có hơi đau.
Cả người Tạ Quan Sư cứng đờ.
Ngay sau đó thân thể thiếu niên dán lại, ôm chặt y gắt gao. Giống như ôm một khối phù mộc*, tay chân cũng dán lên, hận không thể hấp thụ nhiệt độ toàn thân y.
(*Manh quy phù mộc ~ rùa mù gỗ nổi: con rùa mù trong đại dương, trăm năm mới trồi đầu lên một lần mà gặp ngay khúc gỗ đang lênh đênh trên biển)
Thiếu niên lấy một thứ từ dưới gối ra, nhẹ nhàng đeo lên cổ Tạ Quan Sư.
Lành lạnh.
Hẳn là một cái vòng cổ.
Nếu Tạ Quan Sư không đoán lầm thì đây hẳn là di vật của mẹ Chung Tri để lại.
"Nếu cậu ở bên tôi, về sau tôi sẽ kiếm tiền nuôi cậu, vì cậu làm tất cả...... chỉ có hai người chúng ta thôi được không?" Thiếu niên lẩm bẩm bên tai y, như là một tên ngốc lầm bầm lầu bầu: "Tôi chỉ yêu mình cậu, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Tôi sẽ làm người tốt, làm người bình thường, chúng ta sống một đời bình thường được không?"
Thanh âm thiếu niên rất nhỏ, ngắt quãng không rõ ràng, như là chỉ nói cho bản thân nghe.
Mà Tạ Quan Sư nghe được những lời này, dưới ánh mắt quấn quýt say mê của thiếu niên, mí mắt giật giật.
Bình thường ——
Ở trong thế giới này, thiếu niên đã được định là một nhân vật không hề bình thường, độ tồn tại chỉ xếp sau vai chính.
Khi hắn có ý muốn bình thường, thật sự biến thành một người bình thường, chỉ lo cơm ngày ba bữa, đến khi đó, thế giới này có lẽ sẽ bởi vì thiếu nhân vật chủ chốt mà không thể vận chuyển. Đến lúc đó, không chừng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tạ Quan Sư hơi nhăn mày.
............
"Kéo bè kéo lũ đánh nhau? Có ý gì?" Ba Tạ ngồi trên chiếc sô pha cao quý, nghe quản gia báo cáo chuyện liên quan đến Tạ Tiểu Phi gần đây. Hắn đã về nước được mấy ngày, nhưng là bởi vì muốn xử lý một ít chuyện của công ty, thậm chí chưa về nhà được một lần. Hôm nay trở về một chuyến, lại phát hiện Tạ Tiểu Phi đã không về cả tuần nay.
Hắn hiểu đứa con trai này rất rõ ràng, không học vấn không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, là tiểu bá vương trong trường học. Nếu không phải hắn chỉ có một đứa con, thì đã từ bỏ cái tên nhóc này lâu rồi. Từ nhỏ đến lớn, bất kể có ăn bao nhiêu roi cũng không chịu nhớ.
Đêm nay lại không về, di động cũng tắt máy, không biết sống chết ra sao. Ba Tạ nổi giận đùng đùng kêu cấp dưới đi đến những nơi Tạ Tiểu Phi thường xuyên đến để tìm người, nhưng vẫn không tìm được.
Quản gia nói: "Ở ngõ nhỏ cạnh trường học, không biết là chọc vào tên lưu manh đầu đường nào, thiếu gia mang theo mấy chục nam sinh đi qua."
Ba Tạ nhíu mày nói: "Giáo viên với hiệu trưởng trong trường có biết không?"
"Động tĩnh rất lớn, muốn không biết cũng khó." Quản gia nói: "Vốn dĩ nếu là học sinh bình thường làm ra loại chuyện này, có lẽ sẽ bị khai trừ, ít nhất thì cũng sẽ có xử phạt. Nhưng ông chủ yên tâm, tôi đã đến trường học một chuyến, hứa tặng một số thiết bị nhập khẩu trong thí nghiệm nghiên cứu khoa học tiếp theo."
"Lại ném mấy trăm vạn xuống sông." Ba Tạ đau đầu xoa xoa giữa mày, mắng: "Thằng nhãi ranh này nên dạy dỗ lại, nếu không gia sản sớm hay muộn cũng bị nó làm mất hết!"
Hắn xem tài liệu trong tay, lần trước không biết Tạ Tiểu Phi chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì ở trường, nhất quyết muốn ra nước ngoài, lúc đó hắn đã cho cấp dưới đi sưu tập một ít tư liệu liên quan. Vốn hắn không định đưa Tạ Tiểu Phi ra nước ngoài, dù sao thì Tạ Tiểu Phi đột nhiên muốn du học, khẳng định không phải là vì muốn học, không phải vì tán gái thì chính là tâm huyết dâng trào.
Nhưng giờ xem ra vẫn nên đặt tên nhóc này ở gần dạy dỗ một phen mới được. Nếu không chờ hắn già rồi, gia nghiệp này sớm hay muộn cũng bị hủy trong tay Tạ Tiểu Phi.
Khi Tạ Quan Sư về đến nhà, còn chưa cởi giày ra, quản gia đã tới nhắc nhở y: "Thiếu gia, ông chủ ở thư phòng chờ cậu."
Tạ Quan Sư gật gật đầu, nói: "Đã biết, tôi lập tức đi qua."
Y ném áo khoác qua một bên, đi vào phòng vệ sinh trước, tạt nước lạnh lên cổ cùng trên môi mình. Đêm qua sau khi y ngủ, cũng không biết Chung Tri làm cái gì, sáng ra trên cổ y đều là dấu đỏ, môi cũng sưng lên. Trong lòng y bình tĩnh, chỉ có trên mặt giả bộ ngượng ngùng. Mà thiếu niên lại mặt đỏ tai hồng, sáng sớm tinh mơ đã đi mua thức ăn, căn bản không dám nhìn y.
Lấy bộ dạng này đi gặp Tạ phụ, còn không phải sẽ bị đánh chết.
Tạ Quan Sư biết ngày thường ba Tạ sẽ không rảnh quản con trai của mình, nhưng dù sao gia nghiệp cũng chỉ có thể để đứa con trai duy nhất kế thừa, cho nên hắn vẫn có chút thủ đoạn mạnh mẽ, chính sách cứng rắn.
Mà ai Tạ Tiểu Phi cũng không sợ, chỉ sợ duy nhất mỗi người cha ngày nào cũng đen mặt của mình.
Tạ Quan Sư nhìn mình trong gương, dùng khăn lông chấm nước đá, ấn lên cổ và môi.
Đắp tầm năm phút, quản gia ở bên ngoài gõ cửa, lại thúc giục: "Thiếu gia, nếu còn chậm trễ nữa ông chủ sẽ giận, cậu nhanh lên."
Tạ Quan Sư nhăn nhăn mày, ném khăn lông đi, thay một cái áo lông cao cổ, lúc này mới ra khỏi phòng. Chỉ là môi vẫn còn sưng, không có cách nào để che lại.
Ba Tạ ở thư phòng chờ y, thấy y tiến vào, đen mặt nói: "Đóng cửa lại."
Mặt Tạ Quan