Editor: Diệp Hạ
Gặp lại
Sau khi xuống máy bay, thứ làm Tạ Quan Sư ngạc nhiên chính là, không có ai tới đón y.
Lúc này y mới biết, quản gia cùng bảo mẫu trong nhà đã sớm bị sa thải.
Y chỉ có thể đẩy rương hành lý nặng nề, đi theo đám đông đứng lên thang cuốn tự động, đi ra ngoài chờ taxi. Bởi vì là từ nước ngoài trở về, y đã khác tám năm trước rất nhiều, mái tóc được vuốt ra đằng sau, lộ ra cái trán xinh đẹp, hơn nữa tóc còn bị Tạ Tiểu Phi nhuộm thành vàng kim, trên lỗ tai không xỏ lỗ nhưng có đeo một chiếc khuyên. Tạ Tiểu Phi ở nước Mỹ ngày nào cũng ngồi trong nhà chơi game, vì thế làn da tái nhợt dị thường.
Tất cả điều này cộng thêm chiếc kính râm làm Tạ Quan Sư nhìn tựa như một tên quỷ hút máu, tóm lại là rất bắt mắt, đi đến đâu cũng có đám người sôi nổi vì y. Người không biết còn tưởng y là minh tinh nào.
So với Tạ Tiểu phi mặc đồng phục năm đó, có thể nói là thay đổi rất nhiều.
Nhưng lực chú ý của Tạ Quan Sư cũng không có đặt ở đây, y nhân lúc chờ xe cúi đầu tìm tin tức trên di động. Ngắn ngủn tám phút không ở, thế giới này quả thực thay đổi long trời lở đất.
Tin tức y tìm chủ yếu là về Chung Tri.
Sau khi Chung Tri nổi tiếng, không một ai đều tra được bối cảnh năm đó của hắn. "Người trong suốt" Chung Tri tựa hồ đã bốc hơi, nhưng dù thế nào thì cũng sẽ không có ai liên tưởng hắn với người đàn ông tuấn mỹ vô trù trước mắt này. Mà đây là điều Chung Tri có thể làm được, dù sao Tạ Quan Sư cũng đã chứng kiến thủ đoạn năm đó của thiếu niên.
Giờ thiếu niên làm mưa làm gió, dường như đã sớm vùi lấp quá khứ bất kham.
......
Mà bên Tạ gia không có thủ đoạn như vậy, không thể đứng vững tám năm không ngã.
Mấy năm nay kinh tế cả nước xoay chuyển chóng mặt, Tạ gia chỉ làm chút kinh tế bọt biển, ba Tạ lại quá mức bướng bỉnh, đầu óc không lay chuyển được, căn bản không theo kịp làn sóng phát triển, vì thế Tạ gia danh vọng ở thành phố A ngày nào đã dần sụp đổ. Hai năm gần đây đã hoàn toàn suy thoái, công ty trong tay ba Tạ lúc này gặp phải nguy cơ chuỗi tài chính đứt gãy. Đây cũng là nguyên nhân ba Tạ không thể không gọi con trai mình về.
Hắn già rồi, hắn chịu đựng không nổi.
Tạ Quan Sư về đến nhà, ba Tạ vẫn ở thư phòng chờ y như năm đó, nhưng người đàn ông trung niên uy nghiêm ngày nào giờ đầu đã vương sương.
Ba Tạ ho khan không ngừng, xoa mắt nói: "Trước khi về ta đã gửi qua một ít tư liệu của công ty cho anh, anh đã nghĩ ra cách giúp công ty vượt qua nguy cơ lần này chưa?"
"Con đã xem qua." Tạ Quan Sư thoạt nhìn thành thục hơn năm đó rất nhiều, y lo lắng nhìn ba Tạ, nói: "Ba, mấy ngày nay ba nghỉ ngơi cho tốt đi, việc công ty cứ giao cho con. Dù sao cũng còn chú Lưu trong hội đồng quản trị giúp con mà."
Đương nhiên ba Tạ không thể yên tâm về đứa con này của mình, nhưng mấy ngày gần đây hắn bắt đầu bị tăng huyết áp mắt, thị lực đã chuyển biến xấu đến nỗi không thấy rõ đồ vật. Nửa tháng trước bác sĩ nhắc nhở hắn đã tới kỳ hạn làm phẫu thuật, chỉ là Tạ Tiểu Phi vẫn luôn không trở về, hắn không thể không kiên cường chống đỡ.
Lúc này ba Tạ cũng không còn cách nào, thở dài nói: "Tốt nhất là anh đừng làm ta thất vọng...... Còn có, cái tóc kia, chói mắt thật sự, nhân lúc còn sớm nhuộm lại cho ta! Bằng không đến công ty làm sao phục chúng?"
Tạ Quan Sư cười cười, gật đầu.
Ba Tạ dặn dò: "Có khó khăn hay không hiểu gì thì hỏi chú Lưu, năm đó ông ấy cùng ta khai sáng công ty, bỏ ra không ít tâm huyết, kinh nghiệm cũng phong phú hơn anh nhiều."
Tạ Quan Sư đáp: "Được, con biết rồi, ba."
Ba Tạ vẫy vẫy tay, xoa xoa giữa mày nói: "Anh ra ngoài trước đi, ta nghỉ ngơi một lát."
Tạ Quan Sư đóng cửa lại đi ra ngoài, trong nhà đã không còn quản gia, chỉ còn lại một số dì ở lại chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ba Tạ đang ở phòng bếp làm bữa tối cho Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư nhìn phòng khách trống rỗng một lát, sau đó ngồi xuống trên sô pha.
502 hỏi:【Anh Tạ, kế tiếp chẳng lẽ không phải là nên đi tìm đối tượng công lược sao?】
Tạ Quan Sư thở dài, nói:【Giờ vẫn còn sớm, phải chờ hắn chủ động tìm được tôi, nếu không việc bỏ hắn xuất ngoại năm đó tôi bào chữa như thế nào? Bây giờ tôi có nỗi khổ, yêu hắn lại không thể tới gần, lại lòng mang áy náy, đương nhiên là không muốn đi phá hỏng cuộc sống bình yên của hắn.】
502:【......】Sao nó lại cảm thấy ký chủ đang rất tích cực phá hỏng cuộc sống bình yên của người ta nhỉ?
Tạ Quan Sư nói:【Từ từ đi, không quá hai ngày hắn sẽ tìm được tôi:)】
Mà trước đó y phải chuẩn bị một chút việc.
Y nhìn phòng bếp, chờ khi vú Dương bưng đồ ăn ra, y lấy sợi dây chuyền bạc từ túi áo khoác ra. Trên dây chuyền cũng không có trang sức gì dư thừa, chỉ là một sợi dây chuyền rất bình thường, chất liệu bạc trải qua thời gian tám năm đã hơi đen, nhưng dưới ánh đèn treo phòng khách vẫn lập loè ánh sáng nhỏ vụn.
Vì thế khi vú Dương ra tới, nhìn thấy chính là một màn này, thiếu gia mới từ nước ngoài trở về đang nhìn chằm chằm một sợi dây chuyền bạc bình thường trong lòng bàn tay, biểu tình tựa hồ có chút hoảng hốt, như là nhớ đến chút hồi ức tốt đẹp nào, trong mắt có chút thương cảm, lại có chút lưu luyến.
"Thiếu gia, đó là cái gì?" Vú Dương nhịn không được hỏi.
Nàng ở Tạ gia đã nhiều năm, cũng nhìn Tạ Tiểu Phi lớn lên, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy Tạ Tiểu Phi như vậy.
"Không có gì." Tạ Quan Sư nỗ lực làm như không có việc gì, cất dây chuyền vào trong lồng ngực.
Vú Dương cười đưa thức ăn cho y, hỏi: "Chẳng lẽ là đồ của bạn gái nhỏ sao?"
Tạ Quan Sư nhấp môi không nói chuyện, đôi mắt lại có đau thương chợt lóe rồi biến mất. Vú Dương cũng không phải là một người cẩu thả, nàng rất biết xem mặt đoán ý, vì thế tức khắc biết mình đã chọc trúng chuyện thương tâm của thiếu gia, vội vàng ngậm miệng không dám hỏi lại.
Chỉ là, nàng nói thầm trong lòng, chẳng lẽ thiếu gia đã quen người kia từ trước khi xuất ngoại?
Sau khi Tạ Tiểu Phi xuất ngoại, khoảng chừng một tháng đầu, ngày nào cũng có một thiếu niên đến dưới lầu chờ, giống như du hồn không chịu rời đi. Vú Dương chưa từng thấy người nào quật cường như vậy, ngay từ ngày đầu nàng đã nói với hắn, Tạ Tiểu Phi đã xuất ngoại! Nhưng hắn không tin, như một cái xác không hồn, cố chấp chờ đợi.
Mặc dù bị mưa to xối đến sốt cao, cũng ôm cánh tay ngồi ở bồn hoa đối diện Tạ gia, hai mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm cửa phòng Tạ Tiểu Phi.
Hắn cho rằng, chỉ cần hắn đủ kiên nhẫn, chỉ cần luôn chờ đợi, sẽ có thể nhìn thấy người kia xuất hiện.
Nhưng không có.
Ba Tạ đã sớm kêu người làm đuổi người này đi, nhưng mấy người làm đều đã làm mẹ, không đành lòng, liền mở một mắt nhắm một mắt.
Sau này lại có một ngày, thiếu niên nửa đêm trộm phá cửa sổ vào Tạ gia. Hắn tận mắt nhìn thấy căn phòng trống rỗng của Tạ Tiểu Phi, vách tường, sàn nhà, kệ sách, tất cả đều không lưu lại một chút dấu vết. Có nghĩa là, từ đây về sau, tất cả những nơi ở thành phố A đều sẽ không tìm thấy chút dấu vết gì của Tạ Tiểu Phi.
Không có gì hết ——
Trên giường, bàn học, vách tường, cái gì cũng không có, càng không có một chút hơi thở của người kia, tất cả đều lạnh lẽo như vật chết.
Thậm chí người kia không hề để lại gì cho hắn.
Một câu cũng không có.
Một chữ cũng không có.
Không có.
Ngay cả chuyện người kia xuất ngoại hắn cũng biết được từ trong miệng người khác. Cái gì hắn cũng không biết, có phải vì người kia cho rằng hắn không xứng được biết.
Trong nháy mắt kia, toàn thân Chung Tri lạnh buốt.
Hắn không còn nhìn thấy gì nữa, hoảng sợ đứng ở trong phòng, không biết mình nên làm gì, nên chạy đi đâu. Sự thật máu tươi đầm đìa mà hơn một tháng nay hắn không dám đối diện giờ đã bị vạch trần, ngực hắn như bị đâm thủng, tuyệt vọng đến nỗi mất đi phản ứng.
Khi người làm Tạ gia nghe thấy tiếng kính vỡ vọt vào, thấy, chính là thiếu niên đứng ở nơi đó, khóc đến nỗi thở gấp, dùng tay dính máu lung tung xoa nước mắt. Dạ dày hắn co rút, chậm rãi ngồi xổm xuống, cả người cong thành con tôm, như muốn nôn hết thảy lục phủ ngũ tạng ra.
Vú Dương chưa từng thấy người nào khóc đến tê tâm liệt phế như vậy.
Cũng chưa gặp người nào có ánh mắt hung ác như vậy, phảng phất như đã nhuốm đầy tử khí, đen kịt không có một tia ánh sáng, bên trong đều là ý nghĩ điên cuồng vặn vẹo, dường như muốn lôi kéo tất cả mọi người xuống địa ngục.
......
Tạ Quan Sư đến công ty vào tối hôm đó, hiện tại Tạ thị không hề nghi ngờ là năm bè bảy mảng, nội đấu còn muốn nghiêm trọng hơn Tạ Quan Sư tưởng tượng. Sau khi vào công ty, những người trong hội đồng quản trị hoàn toàn không đặt công tử Tạ Tiểu Phi vừa du học trở về này vào mắt, dù sao thanh danh của Tạ Tiểu Phi vẫn luôn không tốt, ai cũng biết y chỉ là tên bại gia tử ăn chơi trác táng.
Tạ Quan Sư nhìn thấy, đơn giản tương kế tựu kế, diễn vai bao cỏ của mình nhập tâm hơn một chút.
Sau khi dẫn y đi một vòng công ty, Lưu tổng đưa y về văn phòng của mình, thở dài nói: "Tiểu Phi, cháu vừa trở về chắc là không biết tình huống của công ty, vậy thì chú Lưu sẽ trực tiếp nói cho cháu biết, hiện tại công ty đã lung lay nghiêm trọng, chỉ sợ là không thể trụ được mấy tháng nữa, mấy tháng gần đây vẫn luôn nợ tiền lương nhân viên......"
Tạ Quan Sư vùi mình trong sô pha mềm mại, nghe xong lời này, trên mặt có chút sợ hãi: "Chú, ba tôi không nói công ty có vấn đề lớn như vậy! Vậy giờ nên làm sao bây giờ? Công ty sụp đổ thì sau này tôi làm sao bây giờ?"
Lưu tổng nói: "Đó là sợ thân thể ba cháu không chống đỡ được cho nên không nói tình hình thực tế cho ông ấy biết, trên thực tế, từ nửa năm trước cổ phiếu công ty đã giảm mạnh, ngày qua ngày lại càng suy giảm, lỗ hổng tài chính quá lớn, sợ là......"
"Sợ là cái gì?" Khẩn trương trên mặt Tạ Quan Sư gãi đúng chỗ ngứa.
Lưu tổng nói: "Sợ là sớm hay muộn cũng sẽ phá sản, chú Lưu khuyên cháu, thừa dịp còn chưa bị thanh tra tài sản thì đưa ba cháu và gia sản còn lại ra nước ngoài đi, căn hộ và xe, nên bán thì hãy bán."
Tạ Quan Sư hoàn toàn không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, nghe thấy Lưu tổng nói, sắc mặt y tái nhợt, tay cũng run run, hoàn toàn chính là bộ dáng công tử bột vô dụng.
"Số tiền đó căn bản không thể sống được bao năm ở nước ngoài!" Tạ Quan Sư như hỏng mất: "Chú Lưu, còn có cách khác không? Chú phải giúp nhà tôi."
Lưu tổng nhìn chằm chằm y một lúc lâu, chậm rãi nói: "Thật ra còn có một cách ——"
Tạ Quan Sư vội vàng hỏi: "Cách gì, chỉ cần