Tất Cả Về Chồng Của Bạn - All About Your Husbands

Chương 10


trước sau


Pairing: Zenitsu Agatsuma x Reader

Categories: underage, pỏn, 18+, nội dung người lớn, một chút hài hước, một chút ngọt...
2

Words: 4,000.

Trả request cho: @-_DuTuHien_-
Mọi người ơi, mình viết pỏn chay vậy thui chứ không khuyến khích mọi người have segg mà không dùng protection aka bao cao su nhe mọi người ;;-;;. Mọi người phải nhớ từ khoá safe segg nha huhu. Và cái tựa đề nó cu xẹt vl vì mình ngu ở khoảng đặt tựa đề-



Một buổi sáng thanh tịnh, khí trời trong lành đến diệu kì, sẵn sàng thổi bay đi cái uể oải của mọi người sau một giấc ngủ đêm lạnh run.

Tanjirou trẻ tuổi lưng vác hộp gỗ, lồng ngực cậu căng phồng hít một hơi thật dài rồi thở ra. Cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau những sự kiện không hay diễn ra đêm qua tại biệt thự của quý cô Tamayo.

Chàng thanh niên mệt mỏi, vỗ nhẹ cái hộp sau lưng mình rồi sải bước đi thẳng. Tiếng chim hót líu lo hòa vang tiếng gió vi vu, cùng cậu đồng hành trên con đường mòn.

Và cả tiếng kêu quác quác quen thuộc của một sinh vật nào đấy.

- Nam-đông Nam! Nam-đông Nam!Nam-đông Nam!

Từ trên bầu trời xanh thẳm, bay vụt xuống một con quạ. Nó vỗ cánh phành phạch bên Tanjirou, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu inh ỏi. Sự ồn ào của nó gây chút phiền toái cho cậu, đặc biệt là khi cậu đang mệt đến thế này.

- Hướng đi tiếp theo của ngươi là hướng Nam-Đông nam!

Đi kèm sau mỗi bước đi của Tanjirou là một tiếng nhắc nhở về nhiệm vụ tiếp từ chú quạ. Cho đến khi cậu không chịu nổi nữa mà thốt lên:

- Ta nghe rồi nên hãy để ta yên một tí đi!

Ngộ thay, loài chim mà người ta vẫn hay cho là điềm gở đó, lại không chịu vỗ cánh bay đi mà còn sà xuống bên Tanjirou hòng cào cậu với bộ móng săn mồi của nó.

- Xin ngươi đó. Ta mệt lắm rồi, hãy cho ta nghỉ một lát-!

- XIN CẬU ĐÓ (T/B)!!!

Cách đó không xa, có hai người, một nam một nữ. Và hình như họ đang xích mích nhau...

- Zenitsu tên ngốc này, bỏ tớ raaaa!

- Không, tớ không buông! Tớ sẽ không buông cho tới khi nào cậu chịu gác kiếm và theo tớ về quê!!

Cô gái cao một mẩu nọ- người mà cậu trai tóc vàng rơm kia gọi là (T/b), lớn giọng quát, hai cánh tay yếu ớt không ngừng đẩy cơ thể to xác đang dính chặt với mình ra.


Gượm đã, đó chẳng phải là một trong những người đã cùng cậu vượt qua kì thi sát hạch sao?? Cái cậu nam tóc vàng nhát gan ấy!

Ủa mà chuyện gì đây? Tên này là một kẻ biến thái chuyên quấy rối phụ nữ sao?

Tanjirou ngẫm, dựa vào thị lực phán đoán và tài suy xét sự việc, trông hai cô cậu này khác gì một thiếu nữ tội nghiệp đang bị một tên biến thái làm phiền cả.

- XIN CẬU ĐÓ,BÁNH BAO ĐÁNG YÊU CỦA TỚ ƠI! Theo tớ về quê đi mà, mình sẽ trồng rau chăn vịt, sống một cuộc sống an nhàn đến răng long đầu bạc!
1

Zenitsu hai hàng nước mắt cau mày nhìn cô. Mỗi lần (T/b) đẩy y ra, y lại càng ôm (T/b) chặt hơn, như thể thiếu nữ đây là nguồn sống duy nhất.

- Chẳng phải cậu hứa sẽ cưới tớ ư? Cậu quên rồi à-

BỐP

Zenitsu bị nàng ta gõ một cú rõ đau, vậy mà chẳng chịu buông tay. Tên này có thể cứng đầu đến mức nào chứ?

- T-Tớ chẳng nhớ gì cả, hmph!

Hai nhân vật phụ cách đó mấy bước chân đứng hình trước vẻ mặt đầm đìa nước mắt nước mũi mà ai kia đang phô ra.

Hắn ta khóc thật kìa...

Zenitsu và (T/b) cứ thế giằng co nhau mãi cho đến khi Tanjirou can thiệp vào. Cậu túm chiếc haori của tên biến thái kia, mạnh tay giật về sau.

- Mau buông tha cho cô gái tội nghiệp này. Bộ cậu không thấy là cậu đang làm phiền cổ hay sao?

Giọng nói đĩnh đạc chẳng mấy chốc thu hút được sự chú ý của hai người. Chợt khiến Zenitsu ngẩng đầu và ánh nhìn ngây thơ của thiếu nữ kia tò mò hướng về phía cậu.

Tim Tanjiro bỗng lỡ một nhịp trước đôi mắt mèo to tròn mà đáng yêu đó.
2

- Ơ kìa, phải cậu là cái tên đã gây sự với Genya hậu kì thi sát hạch đó không?

Ểh? Gen...ya?

Tanjirou nghiêng đầu với dấu chấm hỏi to đùng, tay vẫn còn túm cổ áo haori tên biến thái - người mà đang ủ rũ xơ xác như hồn ma.

- Tui là (T/b) nè! Tui với tên dở hơi kia đã cùng cậu vượt qua kì thi đó! Cậu nhớ không?

(T/b) và Zenitsu ư? A, cậu nhớ rồi! Quả thật là họ đã ở đó cùng chứng kiến hậu kì thi nhưng vì lúc đó Tanjirou bị cơn giận kiểm soát nên thiệt tình chẳng để ý những người xung quanh là mấy.

- Hai người... đi chung à?

Cô gái kì lạ kia gật đầu, miệng cười rất tươi. Sau đó còn hỏi tên cậu.

- Tanjirou-kun lúc đó ngầu lắm ấy. Tui thì chả dám bật lại Genya đâu, hắn ta đáng sợ xĩu.

- Vậy hả? Thật tình là lúc đó mình chả nghĩ gì cả.. haha..

Khóe môi Tanjirou cong cong, bàn tay chai sạn bối rối gãi đầu, phần nào bị cuốn hút bởi vẻ ngoài cởi mở hòa nhã của đối phương. Thật tốt khi gặp được đồng môn, người vẫn ngời ngời yêu đời giữa thời đại quỷ dữ kí sinh.

Họ vừa đi vừa tán gẫu như thể tri kỉ lâu năm chưa nhìn mặt nhau mới có cơ hội gặp lại. Cuộc trò chuyện giữa hai người cứ thế kéo dài mãi.

Ấy vậy mà chẳng lọt tai ai kia đang lẽo đẽo theo sau (T/b) tí nào.

- Thế còn cậu này? Hai người đi chung với nhau à?

(T/b) hửm một tiếng rồi quay đầu nhìn phía sau. Cô nàng trông thấy bộ dạng ốm yếu gầy gò đến hai bên má phải hóp lại của Zenitsu và luồng trầm-cảm-khí quanh hắn thì chảy mồ hôi hột. Nàng bèn tìm cách khiến hắn vui lên.

- Zenitsu ấy hả? Ừm, bọn mình đi chung. Là thanh mai trúc mã đó~

Có hiệu quả không ta?

- Nhìn hắn ta dở dở ương ương thế thôi nhưng hắn ta rất mạnh a~

Kẻ đó vểnh vểnh vành tai trước những lời đường mật, hắn dường như lấy lại sức sống. Sắc mặt tươi tắn hẳn ra.

- Thật vậy sao?

(T/b) cười khì. Nắng dương cũng chẳng thể chói lòa bằng em.

- Ừm~

Người ta chẳng mỉm môi nữa, nhưng nụ cười đó cứ đắm mình mãi trong hồ nước vàng mật trong veo, một giây cũng không chịu rời và rồi Zenitsu bỗng cảm thấy.

em thật đẹp, như thể trái đất trải qua mấy tỉ năm hình thành, chỉ để chúa có cơ hội nhào nặn em

Lời nói mà có lẽ, dẫu có thốt ra, (T/b) sẽ chẳng đỏ mặt.



- (T/b)-san có muốn đi dạo một chút trong thôn không?


Tanjirou vừa hỏi vừa xoa đầu em gái mình. Chả là trong thôn đang diễn ra một lễ hội nhỏ, cậu muốn nhân cơ hội giải lao từ nhiệm vụ vừa rồi mà dắt em gái mình cùng (T/b) đi chơi một chút, chủ yếu là để giải toả bớt áp lực trên mình.

Zenitsu- người đang quấn futon kín người như một chú nhộng mập địt giả vờ như chưa hề nghe thấy gì. Những cái ngáy giả trân của hắn chẳng thể nào múa liềm qua mắt cô thợ (T/b) được.
2

Thiếu nữ nghe tên mình thì bất thình lình chui từ tấm futon ra.

- Ta là ma đây, hhhhhùuuu!

Cú dọa ma đáng yêu vừa rồi chẳng những không làm Nezuko sợ mà còn khiến bé con thích thú hơn. Bé vỗ tay đôm đốp, miệng ngậm ống tre ư ử cười rồi nhào đến ôm cổ chị gái xinh đẹp kia.

Nezuko có vẻ đã quen với sự ấm áp trong cách (T/b) đối xử với em nên em rất mến cô. Sự ấm áp đó làm em nghĩ đến anh hai mình. Điều đó càng khiến em muốn bảo vệ anh hai và chị gái này hơn.

Nezuko sau đó trèo lên đùi tỷ tỷ ngồi, hai bàn tay mũm mĩm thích thú nghịch tóc chị ta. Thi thoảng bé con lại nhéo nhéo cái đôi má bánh bao của chị rồi khoái chí vỗ tay mặc sự rầy la đến từ anh hai mình.

-Nezuko!

- Hmm...đi chơi á...?

Em thân với Tanjiro thật đấy. Kể từ buổi gặp mặt tình cờ tại cánh đồng, em cứ bám lấy hắn ta mãi không buông. Zenitsu dám chắc nếu cậu cho em một cái bánh, em nhất định sẽ bẻ đôi cho Tanjirou thay vì ngấu nghiến ăn sạch như thường lệ!  Từ những chuyện bao đồng đến những nhiệm vụ được giao cho, bất cứ thứ gì liên quan đến Tanjiro, y như rằng sẽ có em. Như một món quà quý giá đi kèm, không bao giờ bán lẻ cho một ai.

Và điều đó khiến Zenitsu buồn chết đi được. Đã gọi là thanh mai trúc mã sao lại nỡ lòng nào bỏ rơi y mà thân thiết với một tên chỉ mới gặp kia chứ. Thật không công bằng. Những suy nghĩ tiêu cực cứ thế bấu víu lấy nam nhân, chỉ sợ hắn chịu không nổi nữa sẽ phát điên lên mà bỏ nhà đi bụi mất. (T/b) ơi, sẽ chẳng còn anh chàng tóc vàng đẹp trai nào đi kè kè theo mà chăm sóc em nữa đâu!

- Đúng rồi, tớ nghe nói hội chợ sẽ trưng bày bánh trung thu đó!

(T/b) ngập ngừng gãi cằm thật lâu. Nghe đến đồ ăn là bụng đánh trống liền, trong đầu em không ngừng mơ về những cái bánh trung thu tròn trĩnh biết nói á á, ăn tui nè, tui là bánh trung thu nhân em thích đóoo. Em nuốt nước miếng, toan gật đầu ngay nhưng rồi cái thói thiếu quyết đoán ấy lại trồi lên khi em nghĩ đến ai đó. Rồi thiếu nữ bỗng liếc nhìn cái kén nhộng tỏa ra một luồng trầm-cảm khí kia.

- Xin lỗi Tanjirou-kun nhưng mà tớ hơi mệt. Cậu cứ dắt Nezuko đi đi nhé~

- Không sao, (T/b)-chan cứ ở nhà nghỉ ngơi!!

Tanjirou tiếc rẻ nhưng cũng đành nở môi cười nhẹ. Cô bạn của cậu xoa đầu em bé đang ngồi trên đùi mình rồi trả em bé lại cho anh hai của nó, khiến em bé xịu xuống, hai tay giơ giơ về phía (T/b) như chẳng muốn đi tẹo nào. Người ta đang thân mật với thần tiên tỷ tỷ kia mà.

Vẫy tay chào hai bóng lưng đang xa dần sau hàng cây tử đằng, cô nhẹ nhàng kéo cửa lại rồi ngồi phịch xuống nệm.

- Tớ biết cậu còn thức đấy, đừng giả vờ ngủ nữa.

Kẻ kia cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi kén nhộng mà ngồi dậy.

- ...

- Cậu bị làm sao thế? Dạo này cứ ủ rũ không thôi.

Zenitsu trầm mặc, y chẳng biết nói gì thêm mà chỉ có thể tự rót cho mình một tách trà để không phải nhìn vào mắt (T/b).

Phải ha, kể từ lúc em bắt đầu víu lấy Tanjirou, khoảng cách giữa em và cậu ngày một lớn. Em chẳng còn đi chung với Zenitsu nhiều như trước kia nữa.

Quay về hơn chục năm trước, khi còn bé con, cả hai người đều được nuôi dạy và lớn lên dưới sự mài dũa của Cựu Lôi trụ. Hai đứa trẻ quấn lấy nhau ngay từ thuở gặp mặt, chúng bên nhau bất kể quy luật không gian thời gian. Không phải tự nhiên mà kết thân, chắc chắn định mệnh đã se cho chúng một sợi chỉ đỏ nối giữa ngón út để sau này dẫu có đường ai nấy đi, chúng vẫn sẽ tìm được nhau.

(T/b) trong mắt Zenitsu là một cô gái mạnh mẽ dù em đã luôn ốm yếu khi còn là một đứa trẻ. Em lúc nào cũng bên cạnh động viên cậu, là em tiếp thêm sức mạnh cho cậu vượt qua mọi rào cản, thậm chí là chính bản thân mình. Một điều mà sự yếu đuối bên trong khiến cậu không thể nào làm được. Phải ha, cậu đang lừa ai thế này, (T/b)

đâu còn là em bé yếu đuối cần chở che nữa.

Và dù có ra sao đi chăng nữa, Zenitsu sẽ là người hiểu em nhất, hơn cả em hiểu chính bản thân mình.

- À mà tớ sẽ không uống tách trà đó nếu tớ là cậu đâu.

- Sao...Sao thế?

- Vì nó đã ở đó hơn 1 tháng rồi.

PHỤTTTT

Tiểu nữ bò về phía bạn thân mình, em cúi đầu xuống một chút để được nhìn rõ gương mặt đang ho sặc sụ nước trà thiu kia. Zenitsu...đã lớn đến thế này rồi ư? Mười mấy năm trời lẳng lặng trôi qua, những đường nét thời ấu thơ kia hẳn đã thay đổi nhỉ. Cái mũi thấp tẹt đã cao kều rồi này, rồi còn xương hàm, xương gõ má đã góc cạnh hơn, đôi môi vẫn thường hay lảm nhảm mấy câu vớ vẫn cũng đã đầy hơn. Chỉ có đôi mắt to tròn gợi đòn này là không hề thay đổi ha. Ummm...cũng đáng yêu chứ bộ?

- Nói đi, cậu đang giấu tớ cái gì?

Zenitsu giật mình ngẩng lên thì bị em kẹp hai má lại như thể cậu là nhân bánh mì. Luồng sát khí đáng sợ kia khiến mồ hôi trên trán cậu rơi lã chã đến ướt áo.
1

- Có..có phải là cậu đã thích ai rồi không?

Eh?

- Phải chăng đó là lí do cậu tránh mặt tớ?

Hả?

Gương mặt phồng má, nước mắt rưng rưng này là như thế nào hả?

- Cậu hết thương tớ rồi, đúng không?

- Hả? Gì? Không phải đâu!! LÀ TỚ, LÀ TỚ PHÁT GHEN NÊN MỚI HÀNH XỬ NHƯ THẾ ĐÓ!!

Cậu trai tóc vàng hét lớn, với dũng khí và sự ngốc nghếch của một kẻ si tình, cậu hôn (T/b) ngay sau đó. Zenitsu nghiêng đầu để môi cậu có thể dễ dàng di chuyển hơn, ánh mắt nhắm tịt đã hờ hé như trông đợi phản ứng của ai kia dù chỉ là một chút.

Quả nhiên, bất ngờ chụp mỏ người khác bằng mỏ mình lúc họ đang lảm nhảm là cách hiệu quả nhất để khiến họ im thay vì đấm thẳng vô mặt họ. Vì mỗi lần Zenitsu nói nhảm, (T/b) đều đấm cậu một cái, nhưng rồi cậu có im đâu? Phải chi em thông minh hơn, biết khiến cậu ỉm im chỉ bằng đôi môi đáng yêu đó.


Khi mà chỉ đơn thuần một cái hôn là chưa đủ, cậu lại muốn nhiều hơn. Nhiều hơn, có nghĩa là đưa lưỡi em ra để anh ngậm lấy, rồi anh sẽ đẩy ngược nó lại vào trong bằng lưỡi mình và khuấy đảo khoang miệng nhỏ nhắn kia, đem dịch vị trộn lẫn vào nhau.

Môi em ngọt hơn đường, khoang miệng lại có vị dâu tây từ chiếc bánh mứt ăn dở trước đó. Dưới vị ngọt còn vương bên trong, Zenitsu thấy mình như đang thưởng thức món đồ ngọt thanh tao kia khi cứ mãi mê liếm láp vòm họng em. Hai cái lưỡi đẩy nhau thật mạnh như cố giành quyền kiểm soát, và dĩ nhiên, em phải chịu thua trước sự điêu luyện đó.

Bạn thân thì chẳng nên hôn nhau như thế này nhỉ. Vậy mà em khiến cậu ngạc nhiên chỉ bằng một hành động nhỏ, đó là ôm chặt lấy cổ cậu như thể mong rằng nụ hôn này đừng kết thúc, rằng cậu sẽ giữ em mãi mà không buông. Làm sao để có thể bớt yêu em khi em cứ rướn người lên hòng đuổi theo môi cậu thế này?

- Hmph...Zenitsu~

Sau một hồi đấu khẩu theo nghĩa đen, y cuối cùng cũng chịu nhả môi em ra để lấy chút dưỡng khí nhưng lại mau chóng chiếm lấy cổ em ngay. Bàn tay cư ngụ ở vùng đất eo nho nhỏ đã sớm di cư lên quả đào bông lấp ló sau lớp vải xoa nắn. Đầy đặn và đáng yêu quá, từ khi nào mà chúng đã lớn đến mức này vậy Zenitsu tự hỏi. Có lẽ, chúng sẽ lại càng căng mọng hơn khi em đang mang trong bụng mình một sinh linh bé nhỏ của cậu đó. Hết bóp nắn rồi xoa xoa lấy hạt đậu, y chẳng tài nào chán nổi trước cái cơ thể thành thật này lúc mà nó cứ run rẩy lại giật giật. Trông đáng yêu vô cùng.

Tanjirou làm gì biết cách mang lại niềm vui thật sự cho một cô gái hư hỏng như em đâu nhỉ?

Bầu không khí trong căn phòng bí bách dưới ánh đèn dầu đã trở nên oi bức hơn lúc nào hết, nó càng khiến đầu óc (T/b) quay cuồng hơn, và dĩ nhiên là không phải do cái nóng từ đó rồi. Trong mơ hồ, em cảm nhận được ai đó đang mân mê cái eo nhỏ nhỏ của em, ai đó đang mút lấy từng đốm đỏ bầm trên cổ em, ai đó đang dùng ngón tay chai sạn của mình víu lấy nhũ hoa em, ai đó đang thì thầm gọi em là một cô bé ngoan ngoãn mỗi lần em cầu xin nhiều hơn.

- Dễ thương quá~

Mắt em đục ngầu trước những giọt nước béo tròn mà không thấy rõ gương mặt ai kia đang dâm đãng cười. Hai tay víu lấy vai bạn mình như thể y là nguồn sống duy nhất. Cảm giác này lạ lẫm quá, đây là lần đầu tiên em cảm thấy kì quặc như thế này, cứ như dưới làn da nhạy cảm của em là hàng nghìn con kiến bò chen chúc, ngứa ngáy không thôi. Em cọ hai đùi vào nhau, gò má hây hây đỏ ửng như trái cà chua che giấu sự ướt át khó hiểu ở bên dưới.

Cuối cùng thì tên đáng ghét kia cũng chịu buông tha cho trái đào non đang lớn. Lần này, thiếu nữ tò mò không biết bàn tay kia sẽ ranh mãnh trườn đến đâu.

- (T/b) này, cậu tin tớ chứ?

Em dùng tay che miệng lại khi lỡ phát ra tiếng kêu xấu hổ, biết rằng ở đây không chỉ có mỗi mình em và Zenitsu. Là cậu trai bất ngờ chạm vào bên dưới của em mới khiến em giật nảy mình như thế. Ngược lại, khoảnh khắc bàn tay đó chạm vào vuốt ve nơi đó, cũng là lúc cơn ngứa ngáy được xoa dịu bớt đi.

Xem cái gật đầu nhu mì vừa rồi như sự chấp thuận, cậu tóc vàng óng ánh như hoa mai mùa xuân hôn nhẹ lên mí mắt em rồi dùng ngón tay thuôn dài gãi nhẹ hai bên cửa. Tiếng ướt át chóp chép dường như có thể nghe thấy được nếu (T/b) ngừng rên rỉ, em thật sự ướt đến mức này ư?

- (T/b) biết không? Lúc mà cậu cứ víu lấy Tanjirou hoài ấy, tớ đã khóc đó~

Cậu siết chặt hông em để em ngừng tự ý di chuyển trên ngón tay mình.
Cậu muốn trêu cái bọc khoai tây ngốc nghếch này một chút.

- Tớ không chịu được cảnh người tớ yêu cứ đeo bám một thằng ất ơ nào đó đâu~
3

Em năn nỉ Zenitsu bằng đôi mắt mèo to tròn sáng như ngọc, cánh tay em mỏi xừ vì víu lấy cậu từ nãy đến giờ. Hạ bộ rỉ mật đến ướt nhẹp cả ngón tay ai kia.

- Zenitsu.. hức, xin cậu, cho tớ đi mà...

Tên khốn lắc đầu ừm hứm như hả dạ lắm, dường như cái đầu óc lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đồ ăn đó không chịu thông ngụ ý của câu nói vừa rồi hay sao? Là người ta ghen ghen ghen đó, ghen vì em đi với thằng khác đó! Nhưng mà em cứ nài nỉ như mèo con thế này, lương tâm cậu cắn rứt lắm.

- Haaa~

Cái thở phào mãn nguyện như mật rót vào tai, chẳng có lí do nào để trêu em nữa cả, Zenitsu thúc những hai ngón tay vào trong hoa huyệt ấm nóng đó. Vùng thịt bên trong chật nức ôm sát lấy dị vật như mời chào, (T/b) thấy cơ thể mình bị lửa đốt đến nóng ran. Tay cậu ấy chạm đến điểm gồ lên của em thì móc vào đó, dữ dội mà chậm rãi, cứ một cú thúc lút cán là một lần rút nửa vời, hai lần, ba lần rồi bốn lần. Thỉnh thoảng lại khảy nhẹ cái hạt trân châu nấp mình kia.

Thiếu nữ đáng yêu của cậu chẳng thể nghĩ gì hơn, em yếu đuối tựa lên đầu đối phương thở lấy thở để mớ dưỡng khí quý báu. Dưới ánh đèn dầu cam lè, da thịt em căng bóng mồ hôi trông hệt như cái bánh bao trắng ngần phết lên lớp bơ béo ngậy, chỉ chờ người khác lại cắn cho mấy phát. Cái miệng giảo hoạt kia bị ai đó cắn mút đến sưng đỏ chỉ đợi mím lại từng tiếng rên rỉ ỉ ôi nhục nhã, thật khiến người khác hưng phấn a.

- Zenitsu! T-tớ thấy lạ quá, như có thứ gì đó sắp ra vậy! Nhanh nữa, nhanh nữa đi~

Hể? Mới vuốt ve có tí xíu mà tiểu bảo bối đã tha hoá đến mức này rồi sao?

- Hôn tớ và nói rằng cậu chỉ yêu mình tớ đi, nói đi rồi tớ sẽ cho cậu mà.

Chụt, em cúi xuống ngậm lấy môi y, cái lưỡi đinh hương thiếu kinh nghiệm khua loạn xạ khiến cậu không nhịn nổi mà cười khúc khích trong họng.

- Yêu Zenitsu, là (T/b) yêu cậu nhất, không có yêu ai ngoài cậu hết!

Aaa, bên dưới của Zenitsu đã cứng đờ rồi này. Cậu trai di chuyển tay nhanh hơn, nóng lòng muốn cho em tất cả, bao nhiêu cũng dâng hết, đến khi nào bụng em căng tròn thì thôi nè.

- Hngh!!~

Cặp mắt vàng anh tròn dẹt, lờ mờ bức màn dục vọng như loé sáng lên, một giây cũng không rời cơ thể mảnh khảnh đang vặn vẹo trước khoái cảm tuôn trào kia. Phải rồi, người được phép thấy một (T/b) phóng đãng chỉ có mỗi cậu và cậu duy nhất. Tanjirou thì ngầu đấy, nhưng làm sao mà bế được em lên giường và khiến em quên mất bản thân mình là ai như thế này được chứ.

Thiếu nữ che mặt nhìn cậu bạn đưa hai ngón tay lên miệng liếm mút như thể không có gì. Cậu ta mỉm cười và đẩy em ngã oạch xuống nệm bông, yukata ngủ chẳng mấy chốc đã biến mất ở xó nào. Sau đó, cậu dùng hai tay mình dạng bẹn đùi em ra, ôm khư khư.

- (T/b)-chan, cậu đã nghĩ được cái tên nào cho con của chúng mình chưa?

Nếu em còn dám nghĩ đến hắn ta thì Zenitsu sẽ cho em một thứ khác. Một thứ có thể sẽ khiến em phải nghĩ về đến suốt đời.

----------------------------------------------------------------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện