"Hmm..."
Tôi đã đi đến thư viện thành phố để đi chơi và tìm đọc vài cuốn sách.
Khoan đã, đó là một nơi khủng khiếp để bắt đầu, Tôi thậm chí còn chưa kịp tự giới thiệu. Tên tôi là Iwatani Naofumi, sinh viên đại học năm hai, và là thứ mà người ta gọi là otaku. Không phải tôi luôn như thế, nhưng sau khi được giới thiệu một đống game, anime và văn hóa otaku, chẳng còn cách nào có thể mang tôi quan tâm đến những thứ buồn chán như là học hành.
Sau khi bố mẹ hết hy vọng vào tôi, họ đã quyết định đầu tư vào thằng em, bắt nó học ở một trường luyện thi danh tiếng để "đảm bảo tương lai của mình". Thật không may, chắc ông em tôi bị ảnh hưởng nặng do những áp lực cuộc sống từ kì vọng của bố mẹ và chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, từ đó nó bắt đầu nhuộm tóc vàng và ăn nói như một thằng du côn. Đó là một khoảng thời gian đen tối của gia đình tôi.
Nhưng sau đó, một vị cứu tinh xuất hiện: tôi
Tôi tiếp cận cậu em nóng tính của mình hết sức thân thân thiện, dụ nó chơi một game dating sim (game hẹn hò) đang rất nổi tiếng.
"Đùa nhau à!? Cút cmn ra khỏi đây!"
"Haizz, cứ tin anh và chơi thử đi, ôkê?"
Tôi biết lí do thực sự mà cậu em tôi trở nên như thế. Không giống tôi – người có mọi thứ mình hằng mong muốn từ nhỏ đến lớn, nó bị ép phải học và chỉ học ngày qua ngày. Nó rất cần một lối thoát cho sự thất bại của bản thân. Và khi một chuyên gia như tôi đề nghị, thì, kể cả em trai tôi không thể giúp thì cũng đã khơi dậy hứng thú của nó.
...Nói tóm lại là, thế giới có thêm một otaku. Kể từ đó, căn phòng của em trai tôi hoàn toàn thay đổi, tràn ngập những trò chơi dating sim mà tôi đề nghị. Nhờ vậy, cái đầu của nó đã bớt căng thẳng và rồi nó đã vượt qua tât cả các bài thi để được nhận vào một trường trung học có tiếng. Sẽ là nói dối nếu tôi không thấy một chút khó chịu.
Và tin tốt là, nhờ những nỗi lực của tôi mà bố mẹ đã bật đèn xanh, và tôi đã có thể tận hưởng một cuộc sống sinh viên vô tư. Toán đoán bạn có thể gọi tôi là con cừu đen của nhà Iwatani.
Mà sao cũng được, tôi đang ở đâu nhỉ? À đúng rồi, thư viện.
Bố mẹ trợ cấp cho tôi 10.000 yên mỗi tháng, tôi tiêu thẳng vào light novel, manga và porn. Tôi kiếm thêm được 50.000 từ việc làm thêm, nhưng giữa Comiket mùa hè với mùa đông, và trong các lễ hội văn hóa địa phương, nhiêu đó là không đủ. Thực ra, có vẻ là tôi sắp sửa lại phải về nhà bố mẹ một thời gian...
Tuy nhiên, tôi đã có thể sống theo cách mình muốn, nên tôi cũng chẳng thể đòi hỏi nhiều hơn. Theo như tôi lo lắng, mình chỉ cần đảm bảo tiền học phí với thực phẩm là quá đủ. Điều đó đã không thay đổi thực tế là tôi phải tiết kiệm hết mức, nên phải đi đọc sách từ các cửa hàng sách cũ với thư viện.
Tôi cân nhắc việc trở lại chơi các trò game online mình đã chơi gần đây. nhưng thế nghĩa là tôi phải chìm đắm vào game trong vô tận. Xem nào, tôi là kiểu người có giá trị chiều rộng