"Chúng ta không gặp phải tên Motoyasu trên đường về nhỉ."
"Firo không muốn gặp ông ta đâu."
Tôi đã nghĩ là sẽ thử thuyết phục Motoyasu xem nếu lỡ chúng tôi có gặp hắn. Nhưng lại chẳng thấy hắn xuất hiện.
Bộ cú đá mạnh đến nỗi hắn 'thăng thiên' luôn rồi sao?
Nếu quả là như vậy thì tệ đây.
Nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi tên stalker đó lại nằm chết đâu đó dễ dàng như thế...
"Nghĩ lại thì, vừa mới trải qua Lv reset, nhưng thật bất ngờ là các người lại có thể cử động được như bình thường. Không cần phải dùng tới cáng sao?"
"Tôi không có 'mỏng manh' đến vậy."
"Cơ thể tôi có cảm giác hơi nặng nề, nhưng không tới mức chẳng thể cử động được~"
"Các người là cái thể loại người gì vậy?"
Tôi băn khoăn không biết hai người này có thực sự ổn không, con bé chọc chọc vào cánh tay của Fohl.
...... Firo ấy.
"~~~~~~っ!"
Thằng nhóc trông có vẻ kiên quyết lắm.
Tôi không biết liệu thằng nhóc có biết rằng tôi đang muốn thử nó hay không, nhưng Fohl cố chịu đựng.
"Ahaha~ Nhột quá!"
Fohl trông khá ổn nếu so sánh với Sadina.
Nhờ mài dũa cơ thể nên họ mới có thể dửng dưng được như thế sao?
Vậy ra tăng Lv là một chuyện hoàn toàn khác so với việc rèn luyện cơ thể.
Không giống như dễ dàng nhận được sự bảo hộ của status, nhờ vào rèn luyện, họ không phải chịu ảnh hưởng gì nhiều từ những điều kiện bất thường.
Ý tôi là, 2 người này có vẻ đã tự rèn luyện chính bản thân mình.
Raphtalia cũng tương tự như vậy, nhưng Status lẽ ra mất đi từ Lv reset đã được em ấy bù lại bằng việc rèn luyện cơ thể. Vậy nên cũng chẳng mất mát gì.[1]
Tóm lại,... những người thật sự cần tới cáng là những người chuyên về ma thuật, hoặc đã lên Lv theo kiểu chú trọng chỉ số, nên mới phải nằm liệt ra như vậy.
Đó là phương pháp chăm chăm vào việc tăng Lv thường dùng của những quý tộc Bonbon hoặc của những du hành giả.
(Biên: Bonbon tiếng pháp nghĩa là "kẹo", ám chỉ cậu ấm con nhà giàu có được nuông chiều)
Với cách đó, bạn có thể đạt được một số hiệu quả nhất định, và những nô ɭệ ở làng tôi đều đang luyện Lv theo hướng này, nên thực ra đấy cũng chẳng phải là một phương án tồi.
Vấn đề ở đây là bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tự tu hành giống như Babaa khi bà ta đã đạt tới giới hạn cao nhất của Lv.
Có vẻ là không có giới hạn Lv đối với Anh Hùng, nhưng tốt hơn cả là tôi cũng phải tu hành nữa. (Biên: ở đây tác giả dùng từ "tu hành" nghĩa là khổ tu trong Đạo Phật, cũng có thể hiểu là luyện tập, rèn luyện khắc khổ)
Đây là một thế giới mà Lv và Status đều là chuyện bình thường nên tôi phải tự mình rèn luyện và tập đi tập lại ma thuật để cải thiện thêm nữa.
Còn khi trong trường hợp đó, có thể nói rằng nếu tu hành từ lúc còn trẻ như Fohl hay Sadina thì sẽ trở nên rất mạnh mẽ.
Tôi không rõ thực tế có đúng như vậy không, nhưng do tôi sẽ không ở lại thế giới này, nên tôi sẽ chỉ tu hành cho tới khi giải quyết xong những Đợt Sóng.
Dẫu sao, tôi cũng băn khoăn là khi trở về thế giới của mình, không biết những thứ như là Lv và Status có còn hoạt động không.
Còn cả cái Khiên này nữa.
Bất kể tôi có cố đến đâu, chiếc Khiên chỉ biến thành hình dạng quyển sách là hết mức. Nên nếu khi về thế giới cũ của tôi rồi mà nó vẫn còn dính cứng lại trên tay thì nó chả khác gì một món đồ bị nguyền rủa.
Khi tôi trở thành một thành viên của xã hội, việc đi bất cứ đâu với một quyển sách kè kè bên tay sẽ khiến người ta chế nhạo vào mặt.
Suy nghĩ kiểu này thật quá nguy hiểm. Tôi còn chưa về được thế giới kia nữa mà, nên lo lắng như vậy thật là vô bổ.
Thậm chí nếu cái Khiên có dính cứng với tôi đi chăng nữa, tới lúc đó tính chắc cũng chưa muộn.
"Sau khi trở về làng, ta sẽ bắt các người đi luyện Lv ngay lập tức."
"Vâng, vâng~"
"Tôi biết rồi."
Tôi nói như vậy với Fohl và Sadina, rồi chuyến hành trình trên chiếc xe ngựa trở về làng của chúng tôi diễn ra thuận lợi.
Kể từ khi chúng tôi đi, đến giờ mới chỉ 1 ngày trôi qua.
Ngôi làng hiện lên trong tầm mắt tôi.
"Chào mừng ngài trở về... Naofumi-sama."
Một Raphtalia trông có vẻ hơi mệt nhọc đến chào đón chúng tôi.
"Nói thế nào đây nhỉ, trông em có vẻ mệt mỏi."
"Bà cụ đó đã bắt em phải trải qua một cuộc huấn luyện gian khổ."
"Vậy à..."
Rishia thì nằm úp mặt xuống đất cứ như chết rồi vậy.
Khi đến gần để kiểm tra tình trạng của con bé, tôi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ.
Hình như con bé vẫn chưa chết, chỉ là kiệt lực mà thôi. (Tên Naofumi xấu tính vãi, toàn nghĩ con người ta thăng sớm thôi :v)
"Được rồi. Giải lao kết thúc. Tới lúc chúng ta đi rồi."
"Fueeee..."
"À, vậy... chúng em phải đi đây."
"Đi đâu?"
"Chúng tôi sẽ đi đến vùng núi để tập luyện."
"À... thế sao."
Sau khi nói vậy, Raphtalia và những người khác theo Babaa lên đường.
Thế đi chỗ nào mới được?
Trước khi tôi kịp nhận ra, cảnh này đã trông y như một Shounen Manga rồi.
Ý tôi là, để học võ thuật, võ sinh cần phải trải qua kiểu tu hành giống như thế này.
Raphtalia, người đã nhận được hiệu chỉnh tăng trưởng từ chiếc Khiên, phải trải qua sự mệt mỏi của việc tăng Lv và tự rèn luyện; y như những gì Babaa, hay nói đúng hơn là bà Cố Vấn Chiến Đấu, đã nói.
"Chào mừng đã quay trở lại, Naofumi-sama, Onii-sama."
"Tại sao em lại gọi ông ta trước vậy, Atlas?"
"Không thể khác được."
Cái gì mà 'không thể nào khác được' chứ?
Ờ thì, có lẽ là do tôi là chủ nhân của mấy đứa nô ɭệ này.
"Em đã đạt tới Lv 15 rồi đấy."
"Vậy à."
"Nh-Nhanh quá!"
Vậy là nhanh à? Rishia đã đạt tới Lv 20 chỉ trong nửa ngày. Vậy chẳng phải là con bé này nằm ở bên phía chậm sao?
Điều này chắc còn tùy vào khác biệt của từng cá nhân nữa.
Nếu tôi phải nói thì có lẽ tốc độ lên Lv của Rishia nằm ở bên phía nhanh. [2]
"Ta biết được tốc độ trưởng thành của Atlas rồi. Vậy còn con rồng non thì sao?"
"Kyuaaaa!"
Một sinh vật nào đó với Taniko đang cưỡi trên lưng, gầm gừ ầm ĩ và chạy hướng đến đây làm bụi tung mù mịt.
Xét theo kích cỡ, nó to ngang với một con lợn rừng tầm trung... cũng như Firo, chỉ mới 2 ngày tuổi mà con bé cũng đã to như thế.
"Gaelion-chan đến rồi."
Không hề quay lại, nhưng Atlas nhận ra được sinh vật ở trong đám bụi đó.
Không nói gì hết về Taniko đang cưỡi ở trên lưng nó à?
"Atlas-chan! Và..."
Taniko trông thấy và nhìn chằm chằm vào tôi.
"Ê này... Tại sao ngươi lại ghét ta đến vậy?"
"... Bởi vì ngài là một Anh Hùng."
"Hử?"
"Không có gì."
Theo cách nào đó thì Taniko cứ xem tôi như là kẻ thù.
Mặc dù là một người yêu thích ma thú, nhưng con bé lại không ghét việc luyện Lv.
Khi con bé đến làng này cùng với những nô ɭệ khác, Lv của con bé lúc đó là 10.
... Con nhóc này quả thật là quá phức tạp.
Đám mây bụi tan đi và tôi đã có thể thấy hình dạng của con rồng non.
... Toàn bộ cơ thể nó trông như một quả banh với những bộ phận của một con rồng được gắn vào đó.
Cái gì cũng có... Trông như con mèo Poyo ấy, nhưng với cánh dơi và đuôi thằn lằn. [3]
Cái quái gì thế này?
Firo cũng đã từng có một hành dáng to như thế này.
Không đời nào nó to đến như thế được, phải không?
"Kyuaaaa."
Nụ cười nở trên gương mặt của Gaelion. Nó thả Taniko xuống và nhảy chồm đến tôi.
Ngươi tưởng dễ vậy sao!
Tôi giơ chiếc Khiên lên để cản nó lại.
Tuy vậy...
Nó bám chặt vào cái Khiên, bò qua nó và vòng ra sau lưng tôi.
Đơn giản là nó rất to, và nặng nữa.
"Buông ra! Đừng có bám dính vào ta!"
"Kyuaaa!"
Nó thè lưỡi ra và liếm má tôi.
Mới chỉ nở được có 2 ngày mà nó đã trở nên gắn bó với tôi một cách thật bất thường.
Mà, có lẽ nó cho rằng tôi là cha của nó.
"Ê. Ngừng lại."
"Kyuaaa!"
Nó lờ đi lệnh và tiếp tục liếm tôi, nhưng có vẻ như nó hiểu rằng tôi không thích điều đó nên nó ngừng lại và chỉ còn bám lấy tôi.
Fumu... nó đáng yêu hơn là tôi nghĩ.
Firo cũng rất dễ thương, nhưng chỉ khi con bé không nói chuyện thôi.
"Muー..."
Firo thốt lên một tiếng kêu chán nản.
Và sau đó, con bé đứng ngay trước mặt tôi...
"Chuyện gì vậy?"
Con bé dùng lưỡi liếm tôi.
Ugh... Ghớm quá!
"Con chim này. đột nhiên ngươi làm cái gì vậy chứ?"
"Vị trí đó bên Chủ Nhân là của Firo~!"
"Sao ta biết được! Nhóc có từng làm vậy bao giờ đâu."
"Nhưng cách chơi như vậy là của Firo!"
"Không biết."
"Muー!"
Firo giận dỗi bỏ chạy đi mất.
Haizzz. Con bé không hài lòng về chuyện gì chứ?
Nhắc mới nhớ, con bé cũng đã buồn bã khi thấy tôi chơi với con FiloRial mới kia.
Ghen à?
Tôi có