Cô nuốt một ngụm nước miếng.Ngón trỏ run run ấn xuống [Đồng ý].Âm thanh phát ra.Đầu bên kia điện thoại không quá yên tĩnh, có hơi ầm ĩ. Có người đang nói chuyện, cô nghe không hiểu được tiếng Tây Ban Nha. Còn có tiếng gió sượt qua cành cây, xào xạc liên tục.Chắc anh đang đứng bên cửa sổ, cô nghĩ.“Đang làm gì thế?”Giọng anh nặng nề, có lẽ vì đeo tai nghe nên cảm giác như anh đang kề sát tai cô nói.Hai bên tai đều ngứa như có thứ gì gãi vào.“Đang lướt điện thoại thôi.” Cô nghĩ một lúc, lại nói: “Em vừa thấy tin tức trên Weibo nói về chiến thắng ngày hôm qua, chúc mừng anh.”“Em biết não anh nghĩ đến những lời nào trước khi lên sân khấu không?”“Lời gì?”“Lên đường bình an, vượt mọi chông gai, cưỡi sóng vượt gió, lên đường bình an.”“…”Đây đều là những lời hôm đó cô run rẩy giật mình nói với anh trước thang máy.Tống Phưởng: “Hôm nay là mấy trận đấu cuối của anh à?”Giang Ký Minh: “Ừm, còn mấy trận solo nữa.”Tống Phưởng: “Vậy em lại chúc anh thêm mấy câu nhé?”Giang Ký Minh cười: “Em nói xem.”Tống Phưởng: “Chúc anh rẽ sóng xé gió, nhất vãng vô tiền, phụ mang khoác vĩ.”(*) – Con tàu rẽ sóng khi nó di chuyển, và phép ẩn dụ loại bỏ những khó khăn và trở ngại trêи con đường. Cũng đề cập đến tinh thần dũng cảm.– Nhất vãng vô tiền: thẳng tiến không lùi.– Phụ mang khoác vĩ: vượt qua mọi quy tắc.Tống Phưởng dùng thành ngữ tục ngữ nên mình để nguyên.Anh nghe xong, khẽ cười.Rất nhẹ.Hai tai Tống Phưởng suýt thì tê dại.Giọng Đường Kiêu còn vang vọng bên tai ――“Người ta đã biểu hiện rõ ràng như thế, cậu thật sự không thấy hay là giả bộ rụt rè vậy?”Rõ ràng sao?Tống Phưởng bắt đầu ngẫm lại cẩn thận.Rõ ràng hay không cô thật sự không biết, nhưng cô biết, tiếng cười của anh thật sự rất êm tai, có loại thu hút có thể so với tay anh.“Demacia đâu?” Anh hỏi.Tống Phưởng đưa tay vuốt lông con Đần nào đó đang nằm úp sấp trên đùi: “Ngủ rồi.”“Nó có phá đám em không?”Thực sự không phá đám, nhưng mà ―― “Nó sắp cướp việc của em rồi.”“Hả?”“Bình luận dưới Weibo của em bây giờ đều nói em đừng ra video nữa, để con Đần biết ngậm phấn nền nước làm video cơ.”Cô không hề khoa trương.Hiện giờ cô chỉ cần đăng Weibo, top bình luận luôn luôn là: Tiểu Nhật Phương, boss đâu?May mà cô có thêm tích ✓ xác nhận, nếu không người ta còn tưởng cô đổi nghề làm blogger thú cưng.Cô nghe thấy anh lại cười, trong đó còn có tiếng mở bật lửa. “Keng” một tiếng lanh lảnh, cô nghe thấy mà nhíu mày.“Giang Ký Minh.”“Ừ.”“Anh mới khỏi ốm, hút ít thuốc thôi.”Lại nữa rồi, Tống tiểu thư không quên dặn dò như bác sĩ dặn dò bệnh nhân.Anh khựng lại, ừm một tiếng.Trước khi cúp điện thoại, Tống Phưởng nói với anh: “Giang Ký Minh, em mới tải phần mềm phát sóng trò chơi trực tiếp để xem anh thi đấu đó.”Anh trầm ngâm một chút, hỏi: “Em xem hiểu à?”“…”Câu hỏi đúng trọng tâm.Cô xem ―― hoàn toàn chẳng hiểu gì.Tống Phưởng ho hai tiếng: “Nhưng cái này cũng không gây trở ngại em ngồi trước màn hình điện thoại cổ vũ cho anh mà.” Dừng một chút, nói: “Em thực sự cổ vũ cho anh đấy, anh phải cố lên nhé.”“Được.”Loại đối thoại này dường như hai bọn họ đã nói vô số lần. Cô cổ vũ anh để anh cố lên, anh đều trả lời được. Phút cuối cùng, hai người đều thực hiện lời hứa. Cô thật sự đánh call điên cuồng cho anh, mà anh cũng dùng hành động thực tế thực hiện chữ ‘được’ kia.Gọi thoại* xong, thân thể Tống Phưởng hơi cứng lại, duỗi cái eo mỏi. Có thể do biên độ động tác quá lớn, Demacia nằm nhoài trên đùi cô bị đánh thức, mở to đôi mắt lim dim nhìn cô, có lẽ vẫn chưa tỉnh.(*) Cái này để phân biệt gọi chỉ có âm thanh với gọi video.Dáng vẻ manh manh* uể oải, Tống Phưởng không nhịn được véo thịt trên mặt nó.(*) manh = dễ thương, bán manh = tỏ vẻ dễ thương.Cô nói nhìn, gọi: “Demacia.”Demacia sủa hai tiếng. Nói đi.Tống Phưởng: “Chủ em thật sự thích chị hả? Hay là bọn Đường Kiêu nghĩ quá nhiều? Em có thể tìm ra kem nền nước thì có thể phân tích chuyện này giúp chị không? Đại nhân boss thần.”Có lẽ Demacia cạn lời với câu hỏi này của cô, nhìn cô một cái, chuyển thân nhảy xuống sofa. Không thể ở cùng loài sen ngu xuẩn được, ngu xuẩn sẽ lây lan.Tống Phưởng: “…”Không hề nề mặt cô tẹo nào.Cô đã sa sút tới mức đến chó cũng chê sao?????Beauty blogger hơi đau lòng.Tống Phưởng ngồi im trên sofa một lúc, như nghĩ tới điều gì, cô mở khóa điện thoại, mở tin Weibo vừa nãy ra.Giao diện chuyển tới chủ đề All Star, blog chính thức của RG được ghim trên đầu.Weibo thảo luận trận chiến solo của Akoo và Ben, trong đó dùng một đống thuật ngữ eSport, Tống Phưởng đọc không hiểu. Cô chưa từ bỏ ý định, bấm vào gif dưới bài blog.emmmmmm.Được rồi, càng đọc càng khó hiểu.Ngón tay lướt xuống, chuyển sang khu bình luận ――[A-chan chồng em: A a a a a!!! Chồng tôi đẹp trai quá!!!! Quán quân solo ngày mai chắc chắn là thuộc về A-chan của chúng ta!!! Kính mọi người một bình sữa!!!!][Chúng ta không thể làm bạn nếu cậu không thích học tập: Đế Vương lạnh lùng thắng vẫn lạnh nhạt như cũ.][Trái tim em dành cho Trần Húc: RG cố lên! Akoo cố lên! LPL cố lên!][Hôm nay 11 cập nhật Weibo chưa: Chức mừng Akoo. Btw*: Có thể phiền A thần bảo người anh em của anh một tiếng, đã một tháng anh ấy không cập nhật rồi, bảo anh ấy về dọn cỏ được không? @RG Akoo @RG 11](*) By the way: nhân tiện, tiện thể.[Fangirl nhỏ của Ben: Cũng chỉ là thi đấu All Star thôi, nếu trạng thái của Ben nhà chúng tôi tốt, mấy người nghĩ là anh ta thắng được chắc? Đừng quên trận chung kết S6, Ben nhà chúng tôi dí A-chan của mấy người xuống đất đó : )][Tôi thích ăn kẹo trả lời @Fangirl nhỏ của Ben: +1][Vợ A-chan trả lời @Fangirl nhỏ của Ben: Fans FD thật sự có độc, ngày nào không qua Weibo chính thức của RG là ngày đấy khó chịu đúng không? Tôi chẳng nhớ S6 như thế nào, tôi chỉ biết 1 giờ 30 phút rạng sáng Bắc Kinh ngày 20 tháng 12 năm 2016, Ben của mấy người bị Akoo hành đến mức che mặt không muốn nhìn camera : )][…]Tống Phưởng kéo đến hết khu bình luận.Cuối cùng không khỏi cảm thán.Năng lực xâu xé của fan giới eSport có khi gấp hơn mười lần giới làm đẹp của các cô ấy chứ.…Khách sạn Barcelona.Giang Ký Minh vừa ngắt điện thoại, có người gõ cửa bên ngoài.Anh đi ra mở cửa.Đứng ngoài là 11.11 nghi hoặc nhìn anh: “Sao vừa nãy cậu lại cúp điện thoại của tôi?”Giang Ký Minh: “Vì tôi muốn gọi điện thoại cho người khác.”11: “…”Giang Ký Minh: “Cậu gọi không đúng lúc.”11: “…”Thật con mẹ nó đáng đánh mà!!!!!11 tức giận nói: “A Kỳ bảo chúng ta tới phòng anh ấy tìm, đi thôi.”Giang Ký Minh “À” lên một tiếng, thay giày, đi ra ngoài cửa cùng anh ta.Hai người sóng vai bước đi.11 nhìn anh một cái: “Vừa nãy gọi điện thoại cho Soraka chứ gì.”Giang Ký Minh nhướng mày, không lên tiếng.11 “Xì” một tiếng: “Biết ngay mà.” Anh ta đưa tay qua nắm lấy ống tay áo anh: “Đi hút thuốc với tôi!”Giang Ký Minh: “Bảo qua chỗ A Kỳ cơ mà?”11: “Không được! Tôi đang bị cậu ngược, nhất định phải hút thuốc mới đỡ được!”Giang Ký Minh: “…”Cứ nói thẳng ra là nghiện thuốc lá thì chết à?11 và Giang Ký Minh đi tới cửa thoát hiểm phòng cháy.Trong cầu thang tối tăm, chỉ có đầu thuốc lá đỏ lên trên tay 11. Giang Ký Minh ở bên cạnh dựa vào cầu thang, chiếc bật lửa chuyển động giữa hai tay, keng một tiếng, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua, bật lửa nhen lên đốm lửa.Nghịch bật lửa cũng đẹp trai