Khi Tống Phưởng ra khỏi tiệm chụp ảnh, trời đã tối hoàn toàn.Hôm nay cô chụp cả một buổi trưa, bày ra vô số pose (tư thế), cái cổ đã trẹo cứng rồi.Tiệm chụp ảnh nằm ven đường, có một hàng người bán hàng rong đẩy xe đồ ăn vặt nhỏ.Bóng đèn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp, chiếu rõ làn khói trắng lượn lờ bay lên, cả con đường trần ngập mùi thơm.Xe Kantō luộc* cách đó không xa bị tốp năm tốp ba người vây quanh. Tống Phưởng không cưỡng lại được mùi thơm mê người, chen vào trong, mua một cốc Kantō luộc lớn.Một cốc rất nhiều, cô ăn một đường về đến cửa khu dân cư còn thừa lại mấy xâu. Khi Tống Phưởng ăn xâu cá viên cuối cùng cũng vừa vặn đến trước cửa nhà dưới lầu.Trước bậc cầu thang ở cửa lớn có một học sinh vóc người cao, chân dài mặc đồng phục đang ngồi cúi đầu xem điện thoại. Vì độ sáng màn hình điện thoại quá cao nên có ánh sáng xanh ánh lên mặt.Tống Phưởng bước đến, quên cả ăn cá viên.Cậu thiếu niên ở bậc thang có vẻ nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên.Dưới đèn đường, khuôn mặt cậu bé rất giống Tống Phưởng.Từng tiếng giày cao gót gõ xuống sàn xi măng bí bách.Tống Phưởng đi tới trước bậc thang.Cô đứng, cậu bé ngồi. Cô hơi cúi đầu, cậu bé ngẩng đầu.Cậu bé lên tiếng phá vỡ im lặng trước, “Chị.”Tống Phưởng không lên tiếng.Cậu duỗi ngón trỏ chỉ vào cá viên, “Cho em ăn cái cuối đi.”Tống Phưởng không nói gì, đưa cá viên cho cậu.Cậu bé vui rạo rực ăn ngấu nghiến.…Tống Phưởng xoay chìa khóa mở cửa, dẫn Tống Huyên đi vào.Tống Huyên ấm ức lên án cô: “Chị à, em ở dưới lầu hứng gió lạnh lâu lắm rồi. Gọi chị 35 cuộc điện thoại, gửi 24 tin nhắn mà chị không phản hồi tí nào.”“Chị vừa nói rồi còn gì, điện thoại chị hết pin rồi, không nhận được.” Cô lấy đôi dép ra khỏi tủ, ném đến trước mặt cậu: “Đi vào đi.”Tống Huyên ngoan ngoãn xỏ vào.Tống Phưởng khoanh tay trước ngực nhìn cậu: “Lại cãi nhau với mẹ à?”Chỉ cần Tống Huyên đến chỗ cô một mình thì xác suất 80% là cãi nhau với mẹ Tống rồi.Tống Huyên vừa nhắc tới chuyện này là thấy phiền, “Mẹ cứ cố tình gây sự, tìm xương trong trứng gà ý!”Giọng Tống Huyên hơi lớn, Demacia ở phòng khách nghe tiếng đi ra huyền quan.Đã không gặp Tống Phưởng cả buổi trưa, lúc này nó thấy cô, hứng phấn vây quanh chân cô vẫy đuôi sủa lên.Cái chuông đeo trên cổ cũng vì thế mà vang lên không ngừng, leng ca leng keng.Tống Phưởng xoa đầu nó.Tống Phưởng nhìn thấy Demacia rất ngạc nhiên, hỏi cô: “Chị nuôi chó từ bao giờ thế?”Tống Phưởng nói: “Bạn chị đi ra ngoài có việc nên gửi nhà chị.”Con Đần đáng yêu, Tống Huyên càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông.Nhưng lại nghĩ tới một chuyện khác――“Chị, lần trước em nhờ chị xin chữ ký có được không ạ?”Tống Phưởng ừm một tiếng, lấy một tờ giấy ra khỏi túi đưa cho cậu.Tống Huyên kích động nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy từng hàng chữ trên tờ giấy thì nụ cười cứng đờ trong thoáng chốc.Cái quái quỷ gì đây?!!!Cậu lật mặt giấy, giơ mặt có chữ đến trước mắt Tống Phưởng, “Tống tiểu thư, chị chắc đây là chữ ký của Akoo chứ?!”Dòng chữ viết ngay ngắn trên tờ giấy màu kem――“Chăm chỉ học hành, đừng ngày nào cũng đua đòi đám thanh niên phản nghịch.”“Đừng để chị gái phải đội nồi mỗi ngày, chị gái rất đau lòng.”“Đừng trộm cây trong Ant Forest của chị gái.”“…”Đây là bí kíp để trở thành một người em trai tốt hả?!Tống Phưởng chỉ cái tên ký dưới góc trái, nói: “Em không nhận ra chữ ký của idol mình à?”Tống Huyên nghi ngờ nhìn cô một cái, cầm tờ giấy lên cao, giơ ra ánh đèn như đang kiểm tra tiền giả. Cậu nhìn kỹ một lúc, lẩm bẩm trong miệng: “Ấy, cái chữ ký này đúng là hơi giống A thần.”Tống Phưởng nhìn cậu, duỗi cánh tay ra khoác vai cậu, nói: “Cái chibi của em vẽ sinh động đấy.”Đầu óc Tống Huyên mơ hồ: “Chibi?”Tống Phưởng nhíu lông mày, “Cái chibi cong mông đó, quên rồi à?” Dừng một chút, cô tiếp tục nhắc nhở nhẹ nhàng, “’Akoo, em muốn hì hì hì cùng anh’, cái này cũng quên hả?”Cậu trừng lớn hai mắt trong nháy mắt, há miệng, liên tục “chị, chị, chị, chị”.Tống Phưởng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 18 giờ 20 rồi.Cả buổi trưa Demacia chưa ăn gì, chắc bây giờ đói bụng lắm rồi.Cô bỏ mặc người nào đó hóa đá ở huyền quan, xoay người đi vào làm cơm tối cho Demacia.Demacia đi theo sau lưng cô.Tống Huyên nhìn cái đuôi lắc lư đột nhiên hoàn hồn, cũng mau chóng đi theo. Cậu bước nhanh tới cạnh Tống Phưởng, tẩy trắng cho bản thân, “Chuyện không phải như chị nghĩ đâu! Lần đó em đánh cược thua mấy đứa bạn, sau đó bọn nó chỉnh em, bắt em phải giơ trong trận đấu.”Trước khi lên sân khấu, cậu còn cố ý viết thêm dòng “RG quyết thắng!” nghĩ là có thể làm giảm bớt khí gay đột phá màn hình.Nhưng mà giấu đầu hở đuôi.Tống Phưởng rửa bát đồ ăn chó, tiếp tục trêu cậu: “Nhưng cái mông cong đúng là từ ngòi bút của em mà ra chứ.”Tống Huyên kích động: “Tụi nó bắt em vẽ mà!”Nói tới đây cậu không ngừng hối hận, lúc đó không nên bị đám người kia nói khích, vẽ cái đó ra. Là một họa sĩ truyện tranh muốn sau này nổi tiếng toàn thế giới, loại tranh thô tục kia thật sự là lịch sử đen tối của cậu!Tống Phưởng nghe xong, cố ý ừ một tiếng ý nghĩa sâu xa.Giọng điệu đầy vẻ không tin.Tống Huyên sốt ruột giậm chân, không biết nên giải thích thế nào mới được.Đang lúc hết đường xoay sở, ống quần