Tống Phưởng chơi mấy ván với họ, phát hiện kỹ thuật lừa đảo của ba người Bàn Tử, Bố Thúc, Giang Ký Minh thực sự là của đám đa cấp.Trong đó lấy Giang Ký Minh làm đại biểu nhất. Có một ván anh là sói, đầu tiên tự cắn mình một phát được phù thủy cứu, sau lại cắn mình phát nữa đúng lúc được bảo vệ cứu. Không ai nghĩ sẽ có con sói nào mất trí như vậy, cho nên anh ngồi vững ở vị trí Wolverine, thêm vào đồng đội của anh điên cuồng bịa ra thân phận fake, thuận lợi đưa phe sói tới chiến thắng.[*] Mỗi đêm, quản trò sẽ gọi bảo vệ dậy. Bảo vệ sẽ chọn một người bất kì mà anh ta nghĩ là bị Sói cắn để bảo vệ. Nếu người anh ta bảo vệ mà bị Sói cắn, sẽ không bị chết vào sáng hôm sau. Bảo vệ có quyền tự cứu mình. Bảo vệ không được cứu 1 người 2 lượt liên tiếp.Từ ván đó trở đi, Tống Phưởng thật sự phục anh sát đất.Mấy ván chơi kết thúc, mọi người hẹn nhau đi ăn khuya.Ăn khuya ở một quán ăn do Lộ Xuyên mở.Quán ăn khuya tọa sừng sững ở phố đi bộ, kinh doanh thịnh vượng, phần lớn khách hàng bên trong là fan eSport.Trong đám bọn họ, ngoài Tống Phưởng thì đều liên quan đến giới eSport, cho nên khi đến nơi thì gây nên náo động không nhỏ.Đặc biệt là Bàn Tử và Giang Ký Minh, hai người vừa vào quán đã hấp dẫn hết toàn bộ ánh mắt.Vừa mới dừng lại thì có một đám fans vây tới, kích động cầm cuốn vở nhỏ để xin chữ ký hai người họ.Uyển Uyển là nữ bình luận viên nổi tiếng, có không ít fans. Một bầy fans xông tới xin chữ ký, chụp ảnh chung.Tống Phưởng tựa vào tường đợi cô ấy, nhưng đôi mắt lại dán vào người cách đó không xa ――Anh đang được một đám fans hâm mộ bao quanh, cúi đầu nghiêm túc ký tên. Trên đỉnh đầu anh có một vài tia sáng vụn nhỏ, mạ lên một quầng sáng cho đường nét của anh.Ngay lập tức chỉ có một ý nghĩ xoay quanh trong đầu cô.Nam sắc có thể thay cơm.Bả vai bị ai đó vỗ, Tống Phưởng mới thu tầm mắt lại.Uyển Uyển xoa ngón tay ê ẩm, chế nhạo nói: “Ánh mắt cậu đủ đói khát đấy.”Tống Phưởng không tự nhiên ho nhẹ hai tiếng: “Tớ, tớ đang ngắm nghía xung quanh thôi.”Uyển Uyển khịt mũi coi thường. Ngắm nghía? Ngắm đến mức mắt sắp rơi ra luôn?“Cậu xin WeChat anh ấy chưa?”Tống Phưởng cúi thấp đầu, “…Tớ chưa.”Uyển Uyển sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được. Cô ấy há to miệng: “Cậu đừng có nói với tớ là vừa nãy cậu chăm chú chơi game, không nói câu gì với anh ấy đấy nhé?!”Tống Phưởng môi mím thành một đường. Gật gù.Lửa trong lòng Uyển Uyển cháy hừng hực muốn thiêu rụi mọi thứ. Mất công cô ấy thật vất vả tạo cơ hội cho Tống Phưởng, thế mà lại chỉ dùng để chơi trò chơi?!Uyển Uyển trừng cô, “Tống Phưởng, cậu đúng là siêu nhân!”Tống Phưởng: “…”Đoàn người tiến vào phòng riêng. Lần này Tống Phưởng không ngồi cạnh Giang Ký Minh nữa, cô ngồi sát bên Uyển Uyển.Nhưng mà lại rất vừa vặn, lần này anh không ngồi cạnh cô mà là ngồi đối diện cô. Chỉ cần cô hơi giương mắt là có thể nhìn thấy anh.Cơ hội tốt biết bao.Nhưng Tống Phưởng cô… Không dám giương mắt đâu!Vì vậy, trong suốt bữa này, cô chỉ lẳng lặng cắm cúi ăn cơm. Thi thoảng có người bắt chuyện với cô, cô mới đáp vài câu. Khoảng thời gian này, Bàn Tử còn đến tìm cô add WeChat.Uyển Uyển quả thực chỉ tiếc mài sắt không nên kim, đè thấp giọng mắng cô: “Bình thường thì cậu diễu võ dương oai, vừa đến lúc quan trọng thì lại nhát gan! Từ nhỏ đến lớn chả thay đổi tí gì!”Tống Phưởng muốn phản bác, nhưng nghĩ ngợi một hồi, hình như cô ấy nói đúng thật.Miệng cô mở ra lại khép lại, cúi thấp đầu múc súp ăn.Haiz, thôi cứ biết điều ăn cơm vậy.Uyển Uyển thấy dáng vẻ kia của cô, lửa giận có to hơn nữa cũng hóa toàn bộ thành bất đắc dĩ. Cuối cùng cô ấy đầu hàng, thở dài một hơi, mở điện thoại ra ấn ấn lướt lướt.Màn hình chiếc điện thoại bên tay trái Tống Phưởng chợt sáng lên.Mở khóa ra xem, hóa ra là Uyển Uyển gửi WeChat của Giang Ký Minh cho cô.Uyển Uyển dùng khuỷu tay huých cô, “Cậu còn sợ gì nữa? Add đi.”Tống Phưởng ngẩng đầu lên, “người ta, người ta, người ta” nửa ngày cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.Uyển Uyển sốt ruột: “Cậu cái gì mà cậu?”Tống Phưởng che mặt, “Người ta thẹn thùng mà!”Uyển Uyển: “…”Mãi đến khi kết thúc bữa ăn khuya, Tống Phưởng cũng không nói với anh quá mấy câu.Khi tan cuộc, Tống Phưởng mới biết hôm nay anh về căn cứ chứ không về nhà.Hôm nay bọn họ không cùng đường.Con đường đêm đông trống trải, không khí lạnh lẽo. Cô bao mình trong chiếc áo khoác lông, đứng bên cạnh Uyển Uyển.Người đàn ông trên bậc thang đứng thẳng người lên, một làn khói lượn lờ bay lên từ giữa những đầu ngón tay của anh.Tống Phưởng lén liếc nhìn, không dám để lộ.Bàn Tử chạy chậm đến trước mặt cô chào tạm biệt: “Tống Phưởng, hẹn gặp lại nha.”Tống Phưởng vẫy tay một cái, “Tạm biệt.”Bàn Tử nhìn cô nháy mắt, “Vô cùng mong chờ lần sau gặp lại.”Uyển Uyển thực sự không nhìn nổi, “Trần Húc, em nổi hết da gà rồi đấy!”Người trên bậc thang quay đầu, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Trần Húc, cậu có đi không đây?”Bàn Tử lắc mông chạy về phía anh: “Đến đây! Đến đây!”Tầm mắt cô nhìn theo bóng lưng Bàn Tử, giả bộ như lơ đãng nhìn qua.Trong chớp mắt nào đó, cô chạm phải ánh mắt anh.Người đàn ông vốn đã thu hồi ánh mắt, không biết vì sao lại dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô vài giây mới quay đi.Tống Phưởng đứng hình mất vài giây.Dưới thời tiết âm mười độ mà hai gò má cô lại hơi nóng lên.Bóng dáng Bàn Tử và Giang Ký Minh dần dần biến mất trong tầm mắt.Cô quay đầu nói với Uyển Uyển: “Thật ra vừa nãy không phải là không có chút tiến triển gì.”Uyển Uyển hoài nghi: “Hả?”Mắt cô có vài phần đắc ý, “Anh ấy nhận bánh biscuit mình đưa đó!”Uyển Uyển: “…”Người anh em, xin hỏi điểm đắc ý của cậu ở đâu thế????…Về đến nhà, Tống Phưởng nhanh chóng tẩy trang và đắp mặt nạ. Sau khi mọi việc xong xuôi, cô ngồi khoanh tay trước máy tính.Cô nhìn chằm chằm màn hình một lúc, nhập ba chữ ‘Giang Ký Minh’ vào thanh tìm kiếm Baidu.Ấn chuột vào nút tìm, trang web chuyển hướng, màn hình máy tính chứa đầy thông tin.Những tin dễ thấy nhất trong đó là ――【RG dừng bước tại tứ kết S6, thời đại của Akoo đã gần đến hồi kết?】【S6 là ác mộng