Cố Thần không biết kiếm tam có bao nhiêu khu bao nhiêu server, nhưng chắc chắn có rất đông người chơi, lúc đánh danh kiếm thì sẽ gộp khu gộp server, bây giờ đi đánh 2vs2 mà còn gặp người quen, Cố Thần chỉ đành cảm thán rằng cậu và anh trai quá có duyên với nhau rồi.
Cố Thần biết ID của anh họ mình, bởi vì anh ấy dùng tên thật, xem thử trang bị, thần binh, toàn thân đập đá cấp tám, yêu trụy đặc hiệu, chắc mình sẽ bị đánh thành đầu heo mất.
Sự thật chứng minh, Cố Thần suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Cũng như những người khác, Họa Cốt nghĩ mình sẽ bị Minh Giáo và Kinh Vũ giết chỉ trong tích tắc, chức nghiệp Minh Giáo này nếu ai chơi giỏi sẽ rất phiền phức, nhưng, nó chỉ giới hạn ở những người chơi giỏi mà thôi.
Sau khi đếm ngược ba mươi giây, bên địch chỉ còn mỗi mình Đường Môn, khi Minh Giáo tàng hình sử dụng Vô Danh Tỏa Hồn sẽ không bị mất tàng hình, nhưng chiêu thức này không mang lại áp lực cho Họa Cốt.
Nhưng, Họa Cốt và Cố Thần không ngờ rằng, sau khi sử dụng Vô Danh Tỏa Hồn, Minh Giáo không hề chạy tới chỗ anh, mà Cố Thần đứng ở chỗ xa xa lại không thể nhúc nhích – bị cướp vũ khí rồi.
“Nữ thần tôi bị cướp rồi…”
Cố Thần còn chưa nói xong, Họa Cốt đã ném một cái Phong Tụ sang cho cậu, nhưng… anh chưa kịp làm thêm động tác nào, nhân vật Kinh Vũ đột nhiên tàng hình, thanh máu của cậu chớp mắt đã cạn sạch!
Từ “đệt mợ” bị nén lại trong miệng, Cố Thần buồn bực lắm, trên người cậu còn có cái Phong Tụ giảm sát thương đó thấy không, sao mà đột nhiên bị giết như vậy chứ? Ai nói phiên bản này Kinh Vũ đã bị hạn chế rồi hả!
Họa Cốt cũng đã đánh giá Kinh Vũ quá thấp, nói đúng hơn, là anh đã xem thường Kinh Vũ thần binh này rồi.
“Tôi không kịp dùng Vân Thê Tùng……” Cố Thần than thở.
[Họa Cốt] nói nhỏ: …
Đối mặt với Kinh Vũ thần binh và Minh Giáo thao tác giỏi, mấy chiêu giải khống của Họa Cốt đều bị dùng sạch. Anh không biết tên Minh Giáo ấy có thật sự giỏi hay không, nhưng hai người này phối hợp rất ăn ý, mà dù sao thì giết một DPS trong tích tắc cũng nằm trong dự đoán thôi, đội thái rau thì đương nhiên phải có nhiệm vụ thái rau rồi.
Liếc nhìn số điểm của họ, 2400+, chiến tích gần như toàn thắng, Họa Cốt không muốn nói thêm gì nữa, không biết phối hợp, không đủ giỏi, thì sẽ không đạt được trình độ như vậy đâu.
Đội của anh cũng chỉ mới 1700, sao lại gặp đội cao điểm như vậy?
Sau khi được truyền tống ra ngoài, Cố Thần quả thật rất muốn gọi điện thoại cho anh mình gào khóc, làm anh mà sao lại giết chết em trai mình một cách tàn nhẫn như vậy chứ?
[Họa Cốt] nói nhỏ: Không sao, đánh tiếp
“Lần sau thấy Kinh Vũ tàng hình tôi nhất định sẽ nhớ dùng Vân Thê Tùng!”
Nghe thấy lời thề trịnh trọng này, Họa Cốt bất giác cảm thấy buồn cười, anh nhớ trước đây có nghe một câu chuyện lúc đánh danh kiếm đội trưởng mắng đội viên vì không dùng Vân Thê Tùng, có thể thấy đối với Tàng Kiếm, Vân Thê Tùng quan trọng nhường nào.
Tóm lại, đi 2vs2 mà dắt theo buff sẽ rất khó đánh, nhưng nếu một đội thuần thái rau thì cũng phải cẩn thận, vì nếu không thì sẽ bị giết bất kỳ lúc nào.
Đánh lâu dần, Cố Thần và Họa Cốt cũng trở nên ăn ý hơn.
Ví dụ như nếu gặp phải đội có hai Khí Thuần, Cố Thần sẽ xông lên không làm gì cả, trực tiếp chuyển trọng kiếm chơi Phong Xa, nếu may mắn sẽ có thể giết được một người bên địch, nếu không được thì sẽ bị vướng vô địch, gặp phải loại chức nghiệp như ba ba Khí Thuần, bạn tuyệt đối không được rề rà, chỉ tổ phí thời gian mà thôi.
Cố Thần và Họa Cốt chơi vui biết bao, dường như trong trò chơi này chỉ còn sót lại hai người họ. Cũng không thể trách Cố Thần được, ngoài đời thực cậu rất dễ kết bạn với người khác, nhưng trong trò chơi, giữa một đám người không quen biết gì, cậu quả thật không tài nào thân thiết nổi với họ, cậu đâu có biết nói mấy lời bán manh gì gì đó đâu.
Bỏ đi, dù sao cậu chơi game cũng không phải để làm quen bạn bè, bây giờ thì ngoài nữ thần ra, tất cả đều chỉ là phù du.
…
……
Kỳ nghỉ hè của đại học Z kéo dài một tháng, chớp mắt thôi mà đã sắp đến lúc phải nhập học rồi, Cố Thần và Họa Cốt cũng chính thức quen nhau được hai mươi mốt ngày, không cần phải có phần mềm tính toán, cậu vẫn có thể nhớ như in.
Khoảng thời gian này Cố Thần cứ như một chú husky bé bỏng, cứ lon ta lon ton chạy theo sau mông Họa Cốt, có lúc Họa Cốt còn cảm thấy sau lưng con gà vàng này có một cái đuôi xù lông vẫy qua vẫy lại.
À còn nữa, một chuyện khiến Họa Cốt thích thú nữa trong kỳ nghỉ hè này của Cố Thần đó là về việc học nấu ăn của gà vàng ngốc, quả thật có thể viết thành một quyển nhật ký đó.
Sau hơn nửa tháng không ngừng tập luyện, rốt cuộc kỳ tích đã xuất hiện, Cố Thần đã có thể làm được ba món ăn ra dáng rồi, vả lại theo lời cậu thì hương vị cũng ngon lắm.
Với Họa Cốt, việc Cố Thần làm được ba món ăn không phải điều quan trọng nhất, mà quan trọng là gà vàng ngốc chủ động gửi hình qua cho anh xem!
Tuy trước đây đã bị anh thấy mặt qua webcam, nhưng cũng chỉ có vài giây thoáng qua, sau đó vì để khoe khoang thành phẩm của mình, cậu đã nhờ dì giúp việc chụp cho cậu một tấm hình, một tấm hình vô cùng đáng yêu… à cái này là suy nghĩ của Họa Cốt.
[Đội] [Họa Cốt]: Quả Cam
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Hả?
[Đội] [Họa Cốt]: Em rất đẹp trai
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: =、=
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần đừng ghẹo tôi mà
[Đội] [Họa Cốt]: nhìn tôi giống như đang ghẹo em à?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần dùng cái mặt này…
[Đội] [Họa Cốt]: Sao, tôi không thể dùng?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Không phải
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: nữ thần dùng cái mặt này cũng rất nữ thần!
[Đội] [Họa Cốt]: ..
Mỗi lần Cố Thần gọi anh là nữ thần, Họa Cốt rất muốn bay thẳng tới trước mặt cậu để cậu nhìn cho rõ dáng vẻ thật sự của người tên “nữ thần” này, anh rất muốn biết con gà vàng ngốc đó có thể