Đọc xong lời của Đường Mạc Trần, Cố Thần sững sờ, sau đó liền trả lời bằng một cái mặt ——
Bạn nói nhỏ với [Đường Mạc Trần]: Cậu không phải Ác Nhân à?
[Đường Mạc Trần] nói nhỏ: Bà xã tôi thích màu áo của Hạo Khí, cho nên tôi chuyển qua theo em ấy
[Đường Mạc Trần] nói nhỏ: Chờ em ấy mua xong rồi tụi tôi sẽ chuyển qua server khác làm Ác Nhân
Bạn nói nhỏ với [Đường Mạc Trần]:
[Đường Mạc Trần] nói nhỏ: ý gì đó
Bạn nói nhỏ với [Đường Mạc Trần]: Tôi muốn nói với cậu… bà xã cậu bị Ẩn Nguyên Võ Vệ rượt đánh kìa, sắp chết rồi =、=
[Đường Mạc Trần] nói nhỏ: ……
Sau đó cậu ta tức tốc chạy đi bảo vệ vợ mình, thôi thôi, thật ra với một mình cậu ta không thể nào giết được Ẩn Nguyên Võ Vệ!
Còn về câu hỏi ban nãy của Đường Mạc Trần… xem như đã bị Cố Thần chuyển đề tài thành công rồi. Thế nhưng nó đã để lại một chút gì đó trong lòng cậu, cậu đâu ngốc, đâu phải không biết nghĩa của hai chữ “chơi gay”, nhưng… nếu ở bên nữ thần là chơi gay, vậy nghĩa là nữ thần…
Cố Thần vẫn không muốn nghĩ nữ thần như thế, tuy cậu từng nói không quan tâm đến giới tính của nữ thần, nhưng cậu là một thằng con trai bình thường, cậu thích con gái mà.
Nhìn chằm chằm đại nữ Thất Tú xinh đẹp trên màn hình, trái tim gà vàng Cố Thần rối ren thế nào Họa Cốt không biết, chỉ là những ngày sau đó, Họa Cốt có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng gà vàng ngốc Cố Thần không còn nhiệt tình như trước nữa.
Chẳng lẽ do anh đã đồng ý quen cậu nên khiến cậu cảm thấy chán nản hết hứng rồi sao?
Suy đoán này khiến Họa Cốt khó chịu, anh không biết chỗ gà vàng ngốc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu người mà anh thích chỉ muốn vui đùa với anh, anh tuyệt đối sẽ không vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thời gian Cố Thần lên mạng ngày càng ít, cả tuần nay, trung bình mỗi ngày cậu lên mạng khoảng hai tiếng, hai tiếng đã đủ để cậu và Họa Cốt làm hết nhiệm vụ ngày. Thông thường sau khi làm xong nhiệm vụ ngày cậu sẽ chạy theo Họa Cốt tới Mã Nguy Dịch chơi cho thật đã, nhưng một tuần trở lại đây, cậu không còn cố định với Họa Cốt đi gặt đầu người nữa.
Ngay khi Họa Cốt nghĩ rằng mình phải dùng thủ đoạn nào đó để ép cậu khai thật, thì Cố Thần lại gửi cho anh một tấm hình.
Một chiếc bàn bày đầy thức ăn trông vô cùng đẹp mắt và ngon miệng, hơn nữa còn là kiểu bốn món ăn một món canh vô cùng ấm áp vị gia đình.
Cả tuần nay, Cố Thần không hề báo cáo với Họa Cốt về chuyện học nấu ăn của mình, Họa Cốt còn tưởng rằng đó chỉ là hứng thú nhất thời của gà vàng ngốc, giờ hết hứng rồi thì không thèm đụng vô nữa.
Nhưng xem ra, dường như không phải như thế.
[Đội] [Họa Cốt]: ?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần, đây là kiệt tác mà tôi vừa làm được, tới lúc lấy ra khoe rồi, hương vị cũng ngon lắm
[Đội] [Họa Cốt]: Mấy ngày nay em một mực tập nấu ăn à?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Tôi muốn dành cho nữ thần một bất ngờ =、=
[Đội] [Họa Cốt]: .. cho tôi một bất ngờ
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Đây không phải là bất ngờ sao =、=
Nhìn bàn thức ăn ngon miệng của gà vàng ngốc, Họa Cốt quả thật không tài nào giận nổi, lúc này anh rất muốn xông thẳng đến trước mặt cậu đánh một trận ra trò, nhưng khi tưởng tượng cảnh cậu đứng trong bếp chăm chú nấu ăn, một cảnh tượng quá đỗi ấm áp.
[Đội] [Họa Cốt]: .. phải
[Đội] [Họa Cốt]: Tiếc là tôi không nếm thử được
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Vậy sau này nữ thần về nước hoặc tôi đến Úc làm cho nữ thần ăn nha =、=
[Đội] [Họa Cốt]: Được
Họa Cốt trả lời quá nhanh, thậm chí khiến Cố Thần suýt nữa đã tưởng nữ thần là một vị tiên tri biết trước cậu muốn nói gì, đã gõ sẵn chữ chờ từ lâu rồi.
Thật ra, Họa Cốt cũng đoán được gà vàng ngốc sẽ nói câu này, nên chữ “được” của anh mới được đẩy lên nhanh như vậy. Ban đầu lúc đến Úc anh chẳng có cảm xúc gì lắm, cuộc sống ở đây rất tốt, cũng không nhớ quê, dù sao thì người nhà anh đã ở Úc cả rồi, về nước cũng chẳng có người thân gì. Nhưng giờ thì khác, anh chỉ mong sao cho mình được về nước ngay, sau đó sống trong căn chung cư dành cho giảng viên, như vậy anh có thể gặp gà vàng ngốc mỗi ngày rồi!
Tuần vừa qua bị “lạnh nhạt”, suýt nữa thôi Họa Cốt đã ngồi máy bay về nước xem thử xem gà vàng ngốc đang làm gì, tại sao chẳng nói chẳng rằng mà thái độ đã quay ngoắt đi như vậy, có phải đang đùa bỡn anh không vân vân, và bây giờ anh vẫn muốn về nước, nhưng lý do là muốn nếm thử những món ăn do chính tay gà vàng ngốc làm. Không cần biết hương vị có ngon hay không, không cần biết lúc trước học nấu ăn đã làm nhà bếp rối tung rối mù lên bao nhiêu lần, giờ phút này Họa Cốt đã chẳng còn hơi sức đâu để chê bai nữa, bởi vì rằng làm được đến như vậy, có thể thấy cậu đã phải chịu quá nhiều khổ cực rồi.
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Nữ thần =、=
[Đội] [Họa Cốt]: Ừm
Cố Thần gõ câu “nữ thần là con gái phải không” vào khung đối thoại, nhưng rồi do dự một lát lại xóa đi. Cậu phiền muộn vò đầu bứt tóc, cuối cùng quyết định tạm thời không hỏi thêm gì về vấn đề này nữa. Cậu chỉ cần biết rằng, cậu thích Họa Cốt trong trò chơi này, thích ở bên Họa Cốt, thích cố định với Họa Cốt.
[Đội] [Họa Cốt]: Sao?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Còn mấy ngày nữa là tôi phải đi học lại rồi
[Đội] [Họa Cốt]: Vào học phải thi…
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Ừm =、=
[Đội] [Họa Cốt]: Ôn bài chưa
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Sáng nào tôi cũng xem sách, chắc không sao đâu
Họa Cốt khá ngạc nhiên, bây giờ đang nghỉ hè, không ngờ lại có một học sinh chăm chỉ đến mức xem sách mỗi sáng như vậy? Anh nhớ trước đây trong trường cũng có một cậu học sinh học cực giỏi, nhưng khi được nghỉ hè thì cậu ta toàn đi chơi, chỉ mấy ngày cuối của kỳ nghỉ mới lấy sách ra ôn một lát, còn với hai chữ “mỗi ngày”, quả thật rất đáng khen.
[Đội] [Họa Cốt]: Học kỳ trước có lấy được học bổng không?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Có, lấy được 5000
[Đội] [Họa Cốt]: Học bổng hạng nhất?
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Không phải
[Đội] [Diệp Túy