Nếu chân Lâm Tử Ngang không bị treo lủng lẳng, chắc lúc này y sẽ té thẳng xuống giường.
Cố Thần đóng lại cái cằm đã trễ xuống đến ngực, nhưng nói thật, vẻ mặt hoảng hồn của Lâm Tử Ngang trông rất thú vị, tóm lại đẹp hơn gấp nghìn lần cái vẻ mặt khi gặp La San San ban nãy.
Thật lâu sau Lâm Tử Ngang mới xốc lại nổi tinh thần, mắt vẫn trợn tròn như cũ, y nói với giọng không dám tin, “Họa Cốt?”
“Thấy tôi cậu bất ngờ lắm à?” Quân Nhất Nặc bình tĩnh hỏi.
Vốn khí chất của Quân Nhất Nặc đã vô cùng nam tính rồi, thêm gương mặt đẹp trai nữa thì càng phát sáng hơn. Lâm Tử Ngang biết Họa Cốt là nam, cũng biết anh là một người lạnh lùng ít nói, nhưng trong ấn tượng của y, người đàn ông luôn im lặng trong trò chơi đó chắc chắn phải thuộc loại hình trạch nam tinh thần sa sút mới đúng, nếu không thì cũng là kiểu không dám ra đường gặp người ngoài… nhưng đây chỉ là suy đoán của y thôi.
Bây giờ Họa Cốt người thật đã đứng trước mặt, xóa bỏ hoàn toàn suy đoán của y.
“Nữ thần sao anh lại ở đây?” Lâm Tử Ngang ngạc nhiên hỏi.
Quân Nhất Nặc nhíu mày với từ “nữ thần” của Lâm Tử Ngang, anh lạnh nhạt trả lời, “Tôi đến cùng Quả Cam.”
Tầm mắt Lâm Tử Ngang chuyển qua chỗ Cố Thần, ánh mắt hoài nghi xen lẫn hoảng hốt và lo lắng khiến Cố Thần lúng túng, cậu rót ly nước, cầm theo bọc thuốc đến nói, “Uống thuốc trước đã, uống thuốc rồi thì nghỉ ngơi.”
“Quả Cam!” Lâm Tử Ngang đanh mặt nói, giọng điệu nghiêm túc chưa bao giờ có.
Động tác của Cố Thần khựng lại, cậu chột dạ nhìn Lâm Tử Ngang, rồi lại lén nhìn sang Quân Nhất Nặc.
Bầu không khí một lần nữa trở nên căng thẳng như lúc La San San còn ở đây, trước đây Lâm Tử Ngang từng nói chuyện này với cậu, cậu cũng đã đồng ý rằng trò chơi là trò chơi, không mang ra ngoài đời thực. Nhưng không ngờ bây giờ cậu lại hẹn hò với Quân Nhất Nặc, Cố Thần… không biết có nên nói thẳng ra hay không.
“Đại Hoa, có gì thì hỏi tôi.” Quân Nhất Nặc nói.
Quân Nhất Nặc như nguyện dời được tầm mắt của Lâm Tử Ngang, hơn nữa lúc này ánh mắt khi Lâm Tử Ngang nhìn anh đầy nguy hiểm. Quân Nhất Nặc cũng lạnh nhạt nhìn lại.
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Ngang nói, “Quả Cam tao đói rồi, mày giúp tao ra ngoài mua chút đồ ăn đi.” Tuy nói với Cố Thần nhưng y vẫn nhìn chằm chằm Quân Nhất Nặc, tựa như chỉ cần dời mắt đi một giây thôi thì Quân Nhất Nặc sẽ biến ngay thành một con quỷ dữ.
Hành vi đuổi mình đi rõ ràng như thế khiến Cố Thần khó chịu, cậu biết Lâm Tử Ngang lo lắng cho mình, nhưng cậu đã lớn rồi, tự có suy nghĩ của bản thân mà.
“Đại Hoa, tao không phải con nít, tao biết mình đang làm gì.” Cố Thần thấp giọng.
Lâm Tử Ngang nhìn cậu, mím môi trông vô cùng tủi thân, “Tao đói thật mà.”
Cố Thần: “……”
Cuối cùng Cố Thần chỉ đành ra ngoài mua đồ ăn cho Lâm Tử Ngang, bấy giờ trong phòng chỉ còn lại Quân Nhất Nặc và Lâm Tử Ngang, bầu không khí tức thì trở nên quái dị. Lâm Tử Ngang nhìn Quân Nhất Nặc với ánh mắt hình viên đạn, còn Quân Nhất Nặc vẫn rất bình tĩnh, tuy thế nhưng anh phát hiện, ánh mắt khi Lâm Tử Ngang nhìn Cố Thần có mang chút gì đó phức tạp mà Cố Thần không phát giác.
“Anh có biết tại sao tốt nghiệp cấp ba xong tôi ra nước ngoài mà không vào đại học cùng với Quả Cam không?” Lâm Tử Ngang nằm trên giường hỏi với giọng lạnh lùng.
Nếu Lâm Tử Ngang không nói, Quân Nhất Nặc sẽ không nghĩ gì về vấn đề này, nhưng bây giờ cậu ta đã nhắc đến rồi, anh tức thì hiểu ý cậu ta.
Không chờ Quân Nhất Nặc lên tiếng, Lâm Tử Ngang đã tiếp lời, “Vì tôi thích Quả Cam, thích cậu ấy như một người đàn ông thích một người phụ nữ.”
Quân Nhất Nặc không nói lời nào.
Lâm Tử Ngang nói ra cảm giác ban sơ của mình cũng như quá trình hạ quyết tâm ra nước ngoài và tâm lý lúc đó, y nói vậy không phải để người ta thương xót, cũng không phải để chứng minh cho Quân Nhất Nặc thấy mình thích Cố Thần nhiều hơn, mà là muốn anh ta đối mặt với hiện thực. Tất nhiên, nếu nghe từ góc độ của Quân Nhất Nặc, anh cảm thấy Lâm Tử Ngang đang tuyên chiến với mình.
May mà Quân Nhất Nặc rất thông minh, dù gặp phải một tên tình địch khiến anh không vui chút nào.
“Tư tưởng của Quả Cam rất cổ hũ, tôi không biết anh đã dùng cách nào khiến cậu ấy chấp nhận anh, nhưng, tôi sẽ không để anh làm hại cậu ấy dù chỉ là chân tơ kẽ tóc.” Lâm Tử Ngang đanh mặt thề.
Đứng trước một Lâm Tử Ngang u ám của lúc này, Quân Nhất Nặc cảm thấy buồn cười.
“Cậu đã lùi bước vì sợ, thậm chí còn ép bản thân thích con gái, sự xuất hiện của tôi khiến cậu cảm thấy bị đe dọa, cho nên cậu hối hận?” Quân Nhất Nặc chậm rãi nói ra sự thật, ngữ điệu ẩn chứa chút gì đó khinh thường và chế nhạo.
Sắc mặt Lâm Tử Ngang trắng bệch, ban đầu quả thật là do y nhát gan, cũng vì nhát gan nên mới trốn thẳng ra nước ngoài, từ đó ép mình phải trở về “con đường đúng đắn”. Và khi y phát hiện Cố Thần đang hẹn hò với một người đàn ông, lòng y hoảng hốt vô cùng. Nhưng nếu hỏi y có hối hận không… y sẽ không thừa nhận cảm xúc này là hối hận…
Quân Nhất Nặc khẽ hất cằm, lạnh nhạt nói, “Tôi không phải cậu, tôi sẽ không lùi bước, cũng sẽ không cho phép Quả Cam lùi bước.”
Lâm Tử Ngang há mồm, mày nhíu chặt lại.
“Quả Cam là con người, cậu ấy có suy nghĩ của chính mình, anh không được phép áp đặt suy nghĩ của anh lên người cậu ấy.” Lâm Tử Ngang nói với giọng cảnh cáo.
“Đại Hoa, cậu không hiểu.” Quân Nhất Nặc thốt lên một câu khiến Lâm Tử Ngang khó hiểu, vả lại nụ cười của Quân Nhất Nặc làm y chỉ muốn đấm vào mặt anh ta.
Cố Thần dùng tốc độ nhanh nhất mua phần cơm giản đơn thích hợp với tình trạng bó bột hiện giờ của Lâm Tử Ngang, cậu