Cố Thần ngơ ngác bị Quân Nhất Nặc dẫn về nhà, đến tận khi bước vào một nơi xa lạ, gặp những người xa lạ, cậu mới nhận ra mình đã bất giác đến một chỗ xa lạ rồi.
“Chỗ này là…” Cố Thần ngạc nhiên hỏi.
Quân Nhất Nặc không trả lời, bấy giờ có một phụ nữ trung niên bước đến, lễ phép gọi, “Ông chủ.”
Quân Nhất Nặc gật đầu dặn dò, “Hôm nay được nghỉ, bảo họ về nhà đi.”
Dì giúp việc ngạc nhiên một lúc, sau đó mỉm cười gật đầu, “Vâng, ông chủ.”
Ban đầu Quân Nhất Nặc định hỏi trong bếp có nguyên liệu gì không, nhưng nghĩ lại thì bếp nhà anh sao mà thiếu thứ này được?
Tuy khi nghe tin ông chủ cho người giúp việc nghỉ hết thì có hơi bất ngờ, nhưng họ vẫn vui lắm, chỉ là có đôi chút hiếu kỳ về cậu thiếu niên mà ông chủ dẫn về…
Thế là, lần đầu tiên Cố Thần đến nhà Quân Nhất Nặc, cậu còn chưa được nếm thử thức ăn nhà anh thì đầu bếp đã được nghỉ về nhà rồi.
Nếu là những người bình thường khác, khi trông thấy ngôi nhà có quá nhiều người giúp việc thế này có lẽ sẽ ngỡ ngàng như mấy tên nhà quê vừa lên thành phố, nhưng Cố Thần không phải người bình thường, nhà cậu cũng có nhiều người giúp việc lắm, vả lại biệt thự nhà cậu còn lớn hơn nhà Quân Nhất Nặc một chút, cậu không thấy xa lạ gì với cảnh tượng này cả.
Tòa biệt thự khổng lồ nháy mắt chỉ còn lại Quân Nhất Nặc và Cố Thần…
“Sao lại dẫn tôi về nhà anh?” Cố Thần phản ứng khá chậm.
Quân Nhất Nặc quay đầu nhìn cậu, mỉm cười, “Không cho tôi dẫn em về, vậy em muốn ai dẫn?”
Nghe thế Cố Thần há hốc mồm, vài giây sau mới phản ứng kịp, Quân Nhất Nặc đang trêu cậu, trêu cậu sỗ sàng luôn!
Hồi lâu sau, Cố Thần nâng tay vỗ mấy cái lên mặt mình để nó đừng đỏ quá.
“Nữ thần, anh cho người giúp việc về hết rồi, vậy tối nay chúng ta ăn gì?” Cố Thần đi vào nhà với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, vấn đề cơm tối quan trọng lắm đấy.
“Chẳng phải có em rồi sao?” Quân Nhất Nặc hỏi lại.
“Tôi?” Hai mắt Cố Thần trợn to như chuông đồng, cậu xua tay liên hồi, “Tôi không biết làm cơm đâu.”
“Em biết.” Quân Nhất Nặc nói.
Cố Thần vừa định phản bác thì Quân Nhất Nặc đã đưa điện thoại đến trước mặt cậu, trên màn hình là một tấm ảnh chụp mấy món ăn cậu từng làm, kèm thêm khuôn mặt đang cười trông rất chi là ngốc nghếch của cậu.
Dù sao mình cũng là khách mà, tại sao không những không mời khách mà còn để khách xuống bếp nữa? Cố Thần nhỏ giọng biểu tình.
“Tôi không xem em là khách.” Quân Nhất Nặc nghe những lời ai oán của cậu thì trả lời.
“Tôi không phải khách thì là…” Cố Thần không nói tiếp chữ “gì” phía sau, bởi cậu hiểu ra ý anh rồi, nhìn nụ cười của anh, Cố Thần đỏ mặt đi thẳng vào bếp.
Ba phút sau.
“Nữ thần, phòng bếp nhà anh ở đâu vậy?”
Nhà rộng quá cũng phiền, ví dụ như khó tìm thấy phòng bếp. Đây là lần đầu tiên đến nên cậu không biết cũng phải thôi, nhưng Quân Nhất Nặc lại trả lời là chính anh cũng không biết phòng bếp ở đâu, vẻ mặt Cố Thần tức thì trở nên khó hiểu.
Hai người tìm hết mười phút mới biết, hóa ra tòa nhà riêng ở bên cạnh biệt thự chính là phòng bếp.
Quân Nhất Nặc sờ cằm, “Ông nội tôi không thích xây phòng bếp trong nhà, nên xây một căn riêng làm phòng bếp.”
“Nếu vậy sao anh không nói sớm?” Cố Thần hỏi, còn hại cậu tìm hơn mười phút.
Quân Nhất Nặc nhìn Cố Thần, im lặng hồi lâu mới thốt ra mấy chữ, “Tôi quên rồi.”
……
Người giúp việc trong biệt thự đã về hết rồi, Quân Nhất Nặc cũng không biết phân biệt hành và tỏi, Cố Thần chỉ đành tự làm thôi.
Nhưng có điều này, trong mắt Cố Thần, Quân Nhất Nặc là loại thần tiên cái gì cũng biết, bây giờ nhìn anh không biết phân biệt hành và tỏi làm cậu cảm thấy rất bất ngờ, song người trong cuộc vẫn bày ra bộ mặt bình tĩnh, còn hỏi ngược lại cậu: “Tôi không biết phân biệt mấy thứ này, em thấy lạ lắm à?”
Không lạ, thật sự không lạ tí nào.
Lúc Cố Thần chưa quyết định học nấu ăn, cậu cũng chẳng bao giờ bước vào bếp cả, không biết đâu là đường đâu là muối, đâu là dầu đâu là giấm, cũng chẳng biết đâu là hành đâu là tỏi… cho nên cậu cũng đâu có tư cách cười nhạo Quân Nhất Nặc.
Nhắc đến tay nghề nấu ăn thì chính bản thân Cố Thần cũng lo lắng lắm, cậu đã lâu rồi chưa vào bếp, hôm nay vừa xuống bếp thì đã phải làm cho nữ thần ăn, áp lực tâm lý lớn lắm đó biết không?
Thế mà lúc cậu rửa rau, Quân Nhất Nặc còn đứng ngay bên cạnh, động tác vốn đã chậm nay còn chậm hơn nữa, Quân Nhất Nặc cũng không hối thúc, anh cảm thấy xem Cố Thần rửa rau là một chuyện khá thú vị.
Cố Thần phiền muộn, cậu phiền muộn không phải vì Quân Nhất Nặc đứng bên cạnh mình, mà là vì Quân Nhất Nặc cho đầu bếp nghỉ, đầu bếp chưa có cắt thịt nữa kìa. Trước đây cậu chỉ mới học nấu có vài món, hai món duy nhất cậu biết làm đó là thịt bò xào tiêu xanh và thịt heo xào tiêu cay.
Lúc đó thịt cũng chưa được cắt, và tốc độ khi Cố Thần cắt thịt… quả thật khiến người khác phải quỳ lạy.
“Để tôi.” Quân Nhất Nặc đứng nhìn chừng mười lăm phút, Cố Thần chỉ cắt được vài miếng nhỏ, với miếng thịt lớn cỡ bàn tay này chắc Cố Thần cắt tới trời sáng còn chưa xong.
Cố Thần nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, “Anh biết làm không?”
“Không biết.” Quân Nhất Nặc thẳng thẳn thừa nhận, “Nhưng tôi có thể học.”
Muốn làm thức ăn thì cần trình độ, và cắt thịt xắt rau cũng phải cần trình độ… thôi được, tuy đây là lần đầu tiên Quân Nhất Nặc vào bếp, lần đầu tiên cắt thịt, tuy mấy miếng thịt cắt ra không được đều, tư thế cầm dao không đúng, tay cũng không biết đặt ở đâu, nhưng tốc độ của anh nhanh hơn Cố Thần nhiều lắm, hiệu suất cũng cao hơn Cố Thần, chỉ là về độ dày của nó… Cố Thần cảm thấy không ảnh hưởng lắm nên thôi mặc kệ luôn.
Hai người tự giày vò đủ kiểu trong bếp hơn hai tiếng, cuối cùng Cố Thần cũng chật vật làm ra được ba dĩa thức ăn và một nồi canh, chỉ là khi nhìn đống núi rác đằng kia, Quân Nhất Nặc cảm