Tập đoàn Mục thị, Giản Tiểu Phương ôm tài liệu hướng đi về phía văn phòng tổng tài, nếu không phải vì hợp đồng của cô còn chưa kết thúc, nói thật, cô thật sự không muốn làm ở trong này thêm chút nào nữa. Mỗi ngày nhìn thấy Mục Nham và Cố Nghê Y, cô sẽ cảm thấy ghê tởm. Hai người bọn họ thì vui vẻ hạnh phúc, nhưng lại khiến An An bị tổn thương đến nông nỗi này mà bọn họ còn có thể yên dạ yên lòng ở cùng một chỗ sao? Cô cuối cùng cũng hiểu được vì sao Mục Nham co` thể thích một người phụ nữ như Cố Nghê Y, một người lãnh huyết, còn một người thì ác độc, hai người bọn họ quả nhiên là thích hợp, Mục Nham như vậy, Cố Nghê Y cũng thế.
Đến gần văn phòng tổng tài, Mục Nham cũng không có bởi vì kết hôn mà tính cách trở nên mềm mỏng hơn, tựa hồ so với trước kia còn muốn lãnh đạm hơn vài phần, mà Lăng Huyên ở ngay sau ngày kết hôn của anh ta liền từ chức không có nguyên nhân, cứ như vậy mà rời đi. Trong công ty thiếu đi một nhân viên nữ thì lại sẽ có một người mới đến, hóa ra, thế giới này thiếu một người cũng chẳng có gì thay đổi.
“Tổng tài, tài liệu của ngài đây”, Giản Tiểu Phương đem tài liệu đặt trên bàn của hắn, nhưng khi nhìn đến gương mặt của Mục Nham, không thể phủ nhận người đàn ông này khi trưởng thành tướng mạo lại vô cùng hoàn mỹ, cái mũi thẳng tắp, đôi mày kiếm cực đậm nét, đôi môi trơn mỏng, ngũ quan góc cạnh, tuy rằng đường nét thực lạnh lùng kiên định, nhưng khí chất trầm lãnh như vậy, rất hấp dẫn người khác.
Không biết con của An An sau này lớn lên có thể giống như anh ta hay không? Nếu thật sự như thế, thì sẽ là một thằng nhóc vô cùng đẹp trai, thứ anh ta cho An An cũng chỉ có bấy nhiêu đó, không thể phủ nhận, gene của anh ta cũng không tệ lắm, có lẽ con của anh ta hẳn cũng không kém anh ta.
“Còn có chuyện gì sao?”, Mục Nham ngẩng đầu, Giản Tiểu Phương này từ trước đến nay đối với hắn vừa khách khí vừa xa lánh. Từ sau khi hắn cùng Cố Nghê Y kết hôn, cô ta lại càng lạnh lùng hơn, ngoại trừ những chuyện quan trọng ra, từ trước đến nay đều đối với hắn là kính trọng mà không hề thân thiết.
Mà bây giờ, cô ta đang nhìn hắn chăm chú lâu như vậy, đương nhiên, hắn sẽ không tự kỷ mà cho
rằng cô sẽ thích hắn.
“Không có”, Giản Tiểu Phương hơi chút yếu lòng, xoay người đi ra bên ngoài.
“Chờ một chút…”, đột nhiên Mục Nham gọi cô lại, Giản Tiểu Phương quay đầu lại thì thấy vẻ mặt Mục Nham lúc này có chút do dự, mày rậm của hắn gắt gao nhăn chặt cùng một chỗ.
“Có chuyện gì thưa tổng tài?”, đứng ở tại chỗ, giọng nói của cô giống như máy móc vậy, bây giờ anh ta với cô cũng chỉ có duy nhất một thân phận này thôi, đối với việc hắn từng làm tổn thương An An, đương nhiên cô sẽ không bao giờ quên.
“Diệp An An…có khỏe không?”, trầm mặc cả nửa ngày, cuối cùng Mục Nham cũng mở miệng. Hắn không biết vì cái gì lại muốn hỏi chuyện này, gần đây, hắn luôn dồn hết tâm trí muốn quên đi người phụ nữ kia, thế nhưng bóng dáng của cô khiến cho hắn căn bản là không thể thoát khỏi. Có khi, mở mắt tỉnh dậy, giật mình hoảng hốt, căn phòng của hắn vẫn là hai màu đen trắng như vậy, mà hắn thì cấm không cho người phụ nữ kia bước vào ở trong này. Nhưng là, khi hắn khi hắn nhìn vào trong lồng ngực mình, khuôn mặt của Cô Nghê Y lọt vào trong mắt hắn thì hắn mới phát hiện, thì ra, hắn vậy mà lại nhớ đến người phụ nữ kia, nhưng hắn cũng đã tận lực cố gắng không đi hỏi thăm tin tức về cô ấy.
Giản Tiểu Phương sửng sốt một chút, “Cô ấy đương nhiên rất tốt, rời khỏi anh cô ấy tốt hơn rất nhiều”, cô nói chuyện trái với lòng mình, kỳ thật ai cũng đều biết, rời khỏi anh ta Diệp An An sao có thể tốt được đây?
Mục Nham không nói gì, không ai đoán được bên trong con ngươi đen của hắn lúc này rốt cuộc đang chứa tâm tư gì, hắn đứng lên, lấy từ trong túi áo của mình ra một tấm thẻ tín dụng.
“Đây là của cô ấy, làm phiền cô đưa thứ này cho Diệp An An, cái này là thứ cô ấy nên được”, Mục Nham hắn chưa bao giờ tỏ ra keo kiệt đối với phụ nữ, bạn gái hắn cũng như vợ trước của hắn. Mà cô thì đã đem vật này bỏ lại.