“Mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền vào trong này, như vậy cuộc sống của cô ấy ít nhất cũng đỡ phải lo lắng nhiều, nếu cô ấy còn có yêu cầu gì, cô cứ trực tiếp nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đáp ứng”, chỉ cần cô muốn, hắn đều có thể cho, mà hắn cũng muốn làm chút gì đó để bản thân mình bớt áy náy, cô từng là vợ của hắn, cũng là người phụ nữ từng phát sinh quan hệ với hắn.
Giản Tiểu Phương đột nhiên cười một tiếng, cô lắc đầu, “Thực xin lỗi, tổng tài, tình yêu của An An nhà chúng tôi là vô giá”. Cô nói xong, trực tiếp mở cửa rồi đi ra ngoài, lại gặp phải Cố Nghê Y đang đứng ngoài cửa từ lúc nào không hay, cô liếc cô ta một cái, không biết cuộc nói chuyện của bọn họ, cô ta nghe được bao nhiêu. Cô có chút đề phòng, luôn cảm giác người đàn bà này, chẳng tốt đẹp gì như bề ngoài của cô ta. Mà cô vẫn chưa hề quên, chuyện lần trước cô ta hãm hại cô và An An.
Cố Nghê Y chỉ âm thầm đánh giá Giản Tiểu Phương, đến khi nhìn thấy người đàn ông ở bên trong thì cười khẽ rồi đi vào, trên gương mặt một chút khác thường cũng không có. Cô cũng đã mang thai gần ba tháng, mặc đồ hàng hiệu của phụ nữ mang thai. Cũng là người mang thai, nhưng nếu đem so sánh với Diệp An An, rõ ràng thấy được, cuộc sống của cô thật sự là tốt hơn nhiều, da dẻ hồng hào, toàn bộ hạnh phúc trên mặt đều là những thứ Diệp An An không thể có được.
“Sao em lại đến đây, người hầu đâu?”, Mục Nham đem tấm thẻ đặt vào trong túi áo, vội vàng đi qua đỡ Cố Nghê Y, mà giọng điệu của hắn khiến người ta không khó để nghe ra sự lo lắng trong đó, hắn thực cẩn thận đỡ cô đến sopha bên cạnh. Ánh mắt hắn vẫn nhìn bụng của cô, trong mắt là một mảnh phức tạp, đối với đứa nhỏ này, đến bây giờ thì hắn đã muốn tiếp nhận rồi, hơn nữa, là vô cùng chờ mong nó được sinh ra, đứa con của hắn. Hắn chưa từng được làm cha, thì ra, chờ đợi một tiểu sinh mệnh chào đời chính là như thế này.
“Em và con chỉ là nhớ anh thôi mà”, ánh mắt Cố Nghê Y chớp nhẹ một cái, cô dùng từ “Em và con” chứ không phải là “Em”. Bọn họ bây giờ đã là vợ chồng, mà đứa nhỏ trong bụng cô chính là lợi thế lớn nhất của cô. Hiện tại, Diệp An An đã rời đi, mà Lăng Huyên kia cũng đã từ chức, người đàn ông này chỉ thuộc về mình cô mà thôi.
Hai người bọn họ xem ra là rất hạnh phúc, người chồng
chín chắn vững vàng, người vợ xinh đẹp, còn có đứa nhỏ chưa sinh ra nhưng đã được mọi người yêu thương.
Ngoài cửa Giản Tiểu Phương xoay người, cô thở dài một tiếng, chậm rãi hòa vào không khí, rồi sau đó rất nhanh biến mất. Cùng là con của anh ta, nhưng con của Cố Nghê Y thì như bảo bối còn con của An An thì ngay cả cây cỏ cũng không bằng. Thậm chí, nó còn không có quyền được cha mình nhìn tới, vả lại, người cha này còn chẳng hề biết đến sự tồn tại của nó nữa.
“An An à An An, cậu thật sự rất đáng thương biết không?”, Giản Tiểu Phương lẩm nhẩm tên của Diệp An An, bỗng nhiên cười khe khẽ, con nuôi của cô mới không cần một người cha như vậy, nó có hai người mẹ vô cùng yêu nó, như vậy là đủ rồi.
Giản Tiểu Phương trở lại ngồi vào vị trí của mình, chuyện trong công ty này từ trước đến nay chỉ có nhiều chứ không hề ít, tất cả mọi người ở đây đều bàn tán về người vợ mới của tổng tài, tổng tài như thế nào như thế nào yêu cô ta, cưng chiều cô ta, thậm chí, hơn nữa còn sớm đã có kết tinh tình yêu của hai người.
Giản Tiểu Phương mím môi không nói, mở máy tính ra, làm công việc của chính mình.
Bỗng một đôi chân thon dài bước vào, liền đón lấy ánh mắt của tất cả phụ nữ xung quanh, người đàn ông chỉ tao nhã đi tới, từng bước một tựa như một luồng gió mới lạ, khí chất lỗi lạc tài tình.
Giản Tiểu Phương khẽ nâng mắt lên một chút, đến khi nhìn thấy người đàn ông kia, trên mặt lập tức xuất hiện ba vạch đen, hơn nữa càng ngày càng đậm. Cô đóng máy tính lại, đứng lên, đi ra bên ngoài. Mà người đàn ông kia chỉ hướng những người khác gật đầu một cái rồi cũng đi ra bên ngoài. Trên người anh ta có thoang thoảng hương vị trà xanh đặc biệt tươi mát, lưu lại trong không khí, làm cho những người phụ nữ kia mê say không thôi.
Thượng Quan Thuyên, quả thực là rất đẹp trai anh tuấn.
Giản Tiểu Phương giẫm mạnh lên trên sàn nhà, thực dùng sức, làm như muốn đem toàn bộ sàn nhà đạp thủng vậy. Thượng Quan Thuyên đi đằng sau cô chỉ sờ sờ cái mũi mình một chút, thực buồn cười nhìn bước chân của Giản Tiểu Phương, cô ấy có thù oán gì với cái sàn nhà phải không nhỉ, chắc có lẽ là muốn đem sàn nhà làm mặt của anh quá.