Diệp An An bất đắc dĩ nhìn chong chóng trong tay của Tiểu An, một tay đẩy xe trẻ con, con trai của cô, thật đúng là rất biết cách làm người khác yêu thích, trách không được trong tay nó luôn cầm rất nhiều đồ vật này nọ. Nó chẳng qua chỉ là cười cười với người ta một cái, y như rằng người ta sẽ tặng ngay cho nó một cái chong chóng, một phân tiền cũng không nhận.
Diệp Tiểu An chơi đùa với cái chong chóng trong tay, cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi cánh, khi nhìn thấy chong chóng quay thì cười khanh khách không ngừng.
“Mẹ mẹ, thơm thơm…”, Diệp Tiểu An ngẩng đầu lên, ngước khuôn mặt xinh xắn của mình lên nhìn chằm chằm mẹ, đòi mẹ hôn. Diệp An An cúi đầu xuống, hôn một cái thật kêu lên gương mặt con trai, sau đó liền đặt nó vào trong xe đẩy.
Cô ngồi xổm xuống, nhéo nhéo lên hai cái má núng nính của con, “Diệp Tiểu An, con phải giảm béo thôi, con bây giờ nặng quá, mẹ ôm không được nữa rồi”.
“Béo”, Diệp Tiểu An không hiểu gì chớp chớp hai mắt, trong ánh mắt màu tím phản chiếu gương mặt của mẹ đang cười.
“Mẹ mẹ, béo…”, nó bắt chước điệu bộ của Diệp An An nhéo nhéo má mình một cái, có điều, dường như là nhéo mạnh lắm.
“Đau…”, Cái miệng nhỏ nhắn bỗng chốc mếu lại, ủy khuất nhìn Diệp An An, ánh mắt xinh đẹp chốc chốc nước mắt ầng ậng quanh hốc mắt, chỉ cần nháy mắt một cái là rơi xuống ngay.
“Được rồi, không đau”. Diệp An An vuốt ve khuôn mặt con, Diệp Tiểu An lại vươn cái tay bé xíu ra lôi kéo lấy tay cô, trên mặt cũng bày ra nụ cười ngọt ngào, đúng rồi, không đau. Thanh âm ngọt ngào, vô cùng dễ nghe, tựa như chồi non mơn mởn vào mùa xuân vậy.
Diệp An An đứng lên, đẩy xe đi về phía trước, mà cô cũng không có chú ý, ngay chỗ phía sau cô, có một người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, trong mắt lóe lên một tia sâu sắc. Mà anh ta, cũng có một đôi mắt màu tím giống hệt với Tiểu An.
Quả là hai mẹ con yêu thương nhau, anh chỉ nhìn theo bóng dáng của người phụ nữ đang xa dần, cho đến tận khi không nhìn thấy nữa mới tiếp tục bước đi về phía trước.
****************
Buổi sáng, Diệp An An cho con trai ăn no rồi đem nó sang gửi ở nhà dì Lí bên cạnh, sau đó vội vàng đi làm luôn. Có điều, khi cô bước vào công ty, cũng phát hiện ra một điều bất ngờ, công ty hôm nay so với ngày thường có chút khang khác, đàn ông thì người nào người nấy tây trang thẳng thớm, bộ dáng mười phần tự tin. Còn phụ nữ thì cũng diện đồ mới đi làm, trang phục đều vô cùng đẹp đẽ, ngay cả em gái làm tạp vụ giống cô cũng ăn mặc xinh đẹp chưa từng có, là mặc váy! Mà điều hòa nơi đây đều chỉnh ở mức dưới 25 độ C mà quản lí bọn họ ai ai cũng đang mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thật sự không biết là bọn họ không bình thường, hay là cô bất thường đây, Diệp An An sờ soạng cái trán mình một chút, không có phát sốt a, cho nên không phải là đang ảo giác.
“Hôm nay tất cả mọi người làm sao vậy?”, Diệp An An nhỏ giọng hỏi em gái Lí Nam cùng làm tạp vụ với cô đang đứng bên cạnh. Lí Nam là người ở nông thôn lên, một người thực sự rất đơn thuần, có vẻ như trong công ty này, cô ấy là người duy nhất mà cô có thể nói chuyện cùng.
“Tin rất lớn đấy”, Lí Nam ghé sát vào bên tai của Diệp An An mà khe khẽ đem những tin tức mà cô đã được nghe từ người khác nói cho cô nghe.
“An An à, em nói chị nha, chị không thấy bộ dạng hiện tại của tất cả mọi người đang rất khẩn trương sao, đó là bởi vì tổng tài của công ty này hôm nay tới đây, nghe nói, anh ta còn chưa kết hôn, hơn nữa, diện mạo còn rất tuấn tú nữa đấy”. Nói xong, Lí Nam lại sửa sang lại dáng vẻ, lặng lẽ lấy ra một chiếc gương ngắm nghía lại chính mình. Tuy rằng dung mạo của cô nàng cũng không phải là xinh đẹp, nhưng cũng gọi là có vài phần tư sắc. Nếu thật sự có thể khiến cho tổng tài coi trọng, như vậy, nửa đời sau của cô sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa.
Mà những người phụ nữ khác trong công ty cũng đều nghĩ như vậy sao? Diệp An An bóp bóp
cái trán mình, lại là tổng tài sao, cô xem như đã được nhìn rõ những chuyện của nhà giàu, cô cũng từng khát khao như vậy, cũng từng phải trả giá tất cả để yêu một người, nhưng cuối cùng, ngoại trừ thương tích đầy mình, cũng trở về hai bàn tay trắng.
Cho nên, hiện tại, cô không muốn nghĩ đến nhửng chuyện như thế này, cô đã có Tiểu An là đủ rồi.
Xoay người, cô trở lại nơi mình làm việc, bắt đầu sửa sang lại tài liệu. Sớm làm xong mấy thứ này, là cô đã là có thể tan tầm đúng giờ. Cô rất nhớ Tiểu An của cô. Nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của con trai, khóe môi của cô lại khẽ vung lên mỉm cười như đóa hoa.
Cô quay đầu lại, những người khác còn đang ngóng trông cái gì sao? Cười cười, cô không muốn nằm mơ ảo tưởng nữa, không phải cô, tóm lại sẽ không phải là cô, mà cô đã tỉnh mộng lâu rồi.
Chừng mười phút sau, hơn mười chiếc xe con màu đen dừng ngay trước cửa công ty, nơi này chính là một công ty con của Ever Change, nhưng cũng là một công ty lớn trên thị trường. Tổng bộ của Ever Change ở Anh quốc, so với công ty này còn lớn hơn gấp mười mấy lần. Tài sản của công ty phải đứng trong top mười của thế giới. Mà tổng tài điều hành của Ever Change, chính là Lance Corrine lại là người đàn ông giống như một vị vương giả khiến cho ai ai cũng phải mơ ước được với tới.
Một tay anh ta tạo ra vương quốc thương mại Ever Change, còn anh ta chính là vị chúa tể độc nhất vô nhị trong vương quốc đó.
Một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu đen chính tông bước xuống xe, cung kính đứng ở một bên mở cửa xe, tất cả mọi người đứng ở cửa đều nhìn chằm chằm không rời mắt cánh cửa xe đã mở ra kia.
Tiếp theo, một cái chân dài mặc quần tây thẳng tắp với tỉ lệ gần như là hoàn mỹ, sau đó, từ bên trong xe bước ra một người đàn ông, dáng người vô cùng cao lớn, tây trang may thủ công cao cấp vừa khít người, cao ngất bất phàm. Anh ta rất cao, nhìn qua cũng phải gần một mét chín, một tay của anh ta đút trong túi quần, đứng bên cạnh anh ta là vệ sĩ cũng ăn mặc tây trang màu đen như thế. Trên mặt anh ta đeo kính râm màu đen, nhìn không ra biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ bất phàm đó. Sắc mặt anh ta vẫn lạnh nhạt nhìn thoáng qua những người đang đứng ở cửa, quản lí vội vàng đi lên trước.
“Tổng tài, xin chào ngài”, mồ hôi lạnh trên đầu ông ta tuôn ra như suối, đứng từ xa đã có áp lực, lúc này đứng gần, áp lực gấp bội khiến ông ta lắp bắp không nên lời. Trên người người đàn ông này luôn luôn có một loại khí thế khiến người ta không thể không khuất phục, ai cũng thấp hơn anh ta hơn phân nửa cái, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh.
“Uhm, vào đi thôi”, một giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng, vô cùng có sức hút, nhưng cũng có thể nghe ra sự lạnh lùng như có như không trong đó. Bởi vì mẹ của anh ta là Hứa Lam Thanh, cho nên tiếng Trung của anh ta vô cùng chuẩn.
Sải bước chân dài của anh ta hướng về phía trước, theo sau là một đoàn người, những người phụ nữ bên cạnh đều mang theo tia chờ mong nhìn anh ta, chẳng qua, người đàn ông này đối với những ánh mắt mê mệt của đám phụ nữ lại tỏ ra như không thấy.
Anh nhìn không chớp mắt, chính là phía trước, trên mặt vẫn đeo kính râm, không có gỡ xuống. Con ngươi màu tím lạnh như băng không chút ấm áp ẩn dưới lớp kính, trong mắt thu lại một chút. Không ai có thể nhìn thấu cảm xúc của anh ta. Tâm tư của anh ta từ trước đến nay đều che dấu cực kì thâm sâu khó dò.