Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Rước Lấy Phiền Toái


trước sau

Diệp An An sửa sang lại tất cả văn kiện rồi, ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, cả văn phòng lớn lúc này cũng chỉ có một mình cô, còn những người khác có lẽ đang đi xem mặt tổng tài rồi. Đem văn kiện đã hoàn chỉnh để lại trên bàn, cô xoay người đi đến phòng pha trà, lấy một ly nước mang ra. Hôm nay công ty bất ngờ im lặng rất nhiều. Cô tựa lưng vào tường, hưởng thụ giây phút nhàn rỗi hiếm có.

Lance đi đằng trước, theo sau là vị quản lí, còn mọi người đều đã quay trở lại vị trí công tác của mình rồi, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu không muốn, nhưng khi quản lí trợn mắt lên cũng không còn cách nào khác, đành lặng lẽ quay trở về. Đắc tội với quản lí thì bọn họ chỉ đến nước không còn bát cơm, huống chi bọn họ muốn lưu lại một ấn tượng thật là tốt vì làm hết mình với tổng tài.

Quản lí tiếp tục báo cáo tình hình gần đây của công ty, Lance từ đầu tới đuôi vẫn chưa nói câu nào.

Diệp An An đứng lên, định đặt chiếc cốc xuống chỗ cũ, bởi vì công việc cũng đã làm xong gần hết, nên cô có thể tạm thời ung dung thoải mái một chút, xoay người lại, cô lại không hề chú ý đến đằng sau mình có hai người đang đi tới.

“Ahhh….”, Cảm giác mình vừa đụng phải gì đó, cô vội vàng lui về phía sau, cái cốc trong tay lắc lư mạnh, nước vẫn chưa uống hết cứ như vậy mà bị hắt ra ngoài, cô nhìn theo hướng phía đằng trước cái cốc, nhất thời hoảng sợ, nhìn thẳng, cô chỉ có thể nhìn được vòm ngực của một người đàn ông, mà trên tây trang màu đen của anh ta, bị dính một mảng ướt lớn, mà hơn nữa là vừa mới bị.

Xong rồi, cô gặp rắc rối lớn rồi.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”. Cô cúi đầu, vội vàng xin lỗi.

“Trời ơi, cô đang làm cái trò gì vậy, thực quá mức lỗ mãng”, quản lí vừa thấy, vội vàng chạy lên phía trước, mồ hôi lạnh trên mặt càng đổ ra như suối. Một hồi vừa đây, lại xảy ra loại chuyện như thế này, nhân viên này có phải không muốn sống nữa hay không?! Cô ta nên biết, đắc tội với tổng tài thì bọn họ chuẩn bị đi uống gió Tây Bắc mà sống đi là vừa.

“Cô…rời khỏi đây ngay lập tức, ở đây không cần một nhân viên lỗ mãng như vậy”, sắc mặt quản lí vẻ giận dữ trừng mắt nhìn Diệp An An đang cúi đầu, rồi thỉnh thoảng lại nhìn sang khuôn mặt không chút thay đổi của người đàn ông.

Thân thể Diệp An An đột nhiên run rẩy, câu “rời đi” kia, khiến cho sắc mặt cô trong lúc nhất thời trở nên tái nhợt như tuyết, cô có chút sợ hãi bi ai. Phần công việc này cô không thể làm mất được, cô còn có con trai của cô, nếu không có việc làm, cuộc sống của hai mẹ con cô phải làm sao bây giờ, cắn cắn môi, vừa định mở miệng ra…

“Không cần”, đột nhiên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông kia truyền đến, Diệp An An sửng sốt, thanh âm này, tựa hồ có chút quen thuộc, khiến lòng của cô hơi hơi rung động mà giật mình. Cô mím môi lại, bỗng ngẩn ngơ thất thần. Hình như, cô đã từng nghe qua tiếng nói này thì phải, nhưng lại không nghĩ ra là đã nghe ở nơi nào.

“Tổng tài, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, xin ngài cứ yên tâm”, quản lí nghĩ rằng anh ta đang tức giận, vội vàng giải thích.

“Tôi nói không cần, ông không có nghe thấy sao?”, thanh âm lại lạnh hơn mấy phần của người đàn ông, anh ta đưa tay lên cởi bỏ nút thắt tây trang, trực tiếp đem chiếc áo giá trị không hề nhỏ ném thẳng trên mặt đất, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Quản lí hung hăng trừng mắt nhìn Diệp An An một cái rồi đi theo.

Lúc này Diệp An An mới ngẩng đầu lên, nhìn tấm lưng của người đàn ông đang chậm rãi xa dần tầm mắt của cô, trên mặt đất vẫn còn chiếc áo màu đen kia. Cô cúi thấp lưng xuống, đem tây trang nhặt lên.

Không biết người đàn ông đó là người như thế nào, cô lại nhìn thoáng qua phương hướng bọn họ rời đi, có một loại cảm giác, cô đã không còn việc gì nữa rồi, có thể tiếp tục làm việc a. Cô có một niềm tin lạ lùng, tin rằng vị tổng tài kia, vừa rồi đã giúp đỡ cô.

Lance đi vào phòng làm việc, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế làm bằng da trâu, anh tháo kính râm trên mặt xuống, lộ ra một đôi mắt sắc tím. Anh giật giật những chiếc cúc trên cổ tay áo, thiếu áo tây trang ngoài, anh so với khi nãy dường như đã ôn hòa đi được một ít, nhưng chỉ cần nhìn vào màu tím trong mắt anh, liền chẳng còn
chút tung tích nào nữa.

Người đàn ông này, tuyệt đối không phải là một người dễ ở chung, anh ta khiến cho người ta cảm thấy áp lực càng ngày càng nhiều hơn.

“Tổng tài, đây là bản hợp đồng cùng Mục thị, xin ngài xem qua”, theo anh có một người thư kí, Lance từ trước đến nay chỉ dụng thư kí nam, chỉ vì tránh cho những phiền toái không cần thiết, nói trắng ra, là anh không thích trong khi đang làm việc bên người lại có một người đang có tâm tư riêng.

Lance tiếp nhận, trực tiếp nhìn, Mục thị, một công ty thương mại xuất nhập khẩu vô cùng nổi tiếng, thực lực của nó không thua gì Ever Change. Anh rất xem trọng việc hợp tác cùng công ty họ. Cho nên anh mới có thể đặc biệt từ Anh quốc bay qua đây, hai người họ chính là chỉ được nghe qua cái tên của đối phương nhưng chưa từng được gặp mặt nhau.

Đối với Mục Nham, anh đương nhiên là biết đến không ít, anh ta là một người rất thông minh, sự nghiệp gia đình giống nhau không ít, nhưng so với anh ta, tựa hồ anh không được may mắn như vậy. Anh đã đứng trên bục cao nhất trong vương quốc thương mại, nhưng anh không có gia đình riêng của mình, có lẽ cả đời này cũng không có thể được.

Cúi đầu, ngón tay nắm chặt. Anh quay đầu đi, trong ánh mắt tím, có một chút ám trầm khiến người ta đoán không ra. Lúc này, trên mặt người đàn ông có lẽ là vì ánh sáng của ngọn đèn, mơ hồ có thể thấy được chút tịch mịch ẩn trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

*****************

Diệp An An thở dài nhẹ nhõm một hơi, quản lí chỉ hung hăng phê bình cô một chút, nước miếng bay tứ tung, khiến cô lâu lâu lại phải lui về đằng sau một ít tránh đi, quả nhiên, không có bắt cô phải rời đi. Công việc của cô cuối cùng cũng được giữ lại, bằng không, Tiểu An sẽ phải lưu lạc đầu đường cùng cô mất.

Cô đem kiện tây trang cao cấp kia cất đi, định mang về nhà giặt sạch, ngày mai trả lại cho người kia, tổng tài Ever Change, dù sao chuyện lúc đó cũng là lỗi của cô.

Về đến nhà, việc đầu tiên là sang nhà dì Lí đón Tiểu An về, Diệp Tiểu An vừa thấy cô, có chút ủy khuất cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, con ngươi màu tím xinh đẹp ầng ậng nước.

“Mẹ mẹ, nhớ”, bạn nhỏ Diệp Tiểu An đã hơn một tuổi, so với đứa trẻ bình thường phải thông minh và lớn nhanh hơn rất nhiều. Có lẽ là nhờ vào gen của cha nó rất tốt, bây giờ, nó đã có thể biểu đạt rõ ràng ý kiến riêng của mình, hơn nữa phát âm cũng cực kì rõ, bắt chước làm này nọ cũng rất nhanh.

“Mẹ cũng rất nhớ con, bảo bối à”, Diệp An An hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào giống như trái táo của con trai, Diệp Tiểu An bắt đầu cười khanh khách, nó vô cùng thương mẹ, nhưng khi cô đi làm thì rất biết nghe lời, chưa bao giờ ầm ĩ. Nghe lời đến mức khiến người ta phải đau lòng.

“Mẹ, đói bụng, đói…”, nó ôm cái bụng nho nhỏ của mình, mắt chớp chớp nhìn cô.

“Vậy để mẹ đi pha sữa cho cục cưng, đợi chút xíu nha”, cô đem Diệp Tiểu An đặt trên mặt đất, sàn nhà lót một tấm thảm mềm mại, cũng là vì để cho Tiểu An đi, hơn nữa, nó cũng rất thích, còn tự mình tập bước đi, vô cùng thích đi đi lại lại trong này.

Diệp An An đi vào phòng bếp, bắt đầu lấy sữa pha cho con. Cô đem bình sữa áp lên má mình, thử độ ấm của nước, xong hết rồi mới đi ra. Có điều khi nhìn thấy Tiểu An đang ở ngoài, nhịn không được mà bật cười, thằng bé đang nằm úp sấp lên tấm áo tây trang cô đem về, cái chân nhỏ thỉnh thoảng động đậy, cái mông thì nằm yên, bàn tay bé thì còn đang bỏ trong tay áo, thích thú không ngừng đùa giỡn. Nó thật đúng là có thể tự chơi tự cười. Nhưng là, kiện tây trang kia, cô thở dài một hơi. Tây trang của người ta cao cấp quý giá, lúc này thế nhưng lại trở thành một món đồ chơi của con trai mình.

Cô đi lên, ôm lấy Diệp Tiểu An.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện