Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Tiểu An Làm Mọi Người Lo Lắng


trước sau

"Nào nào, sữa đến đây", Hứa Lam Thanh đem bình sữa giao cho Lance, bà lo lắng nhìn cục cưng trong lòng anh, bình này đã là bình thứ ba rồi, nếu thằng bé không chịu uống nữa thì bà thực sự hết cách rồi, đây là bảo bối của nhà Corrine, nhìn thằng bé bị đói, bà quả thực là đau lòng muốn chết...

Ti lão gia cũng bước đến gần, mắt vẫn nhìn bình sữa trong tay Lance, "Chắt ngoại bảo bối của ta à, cháu mau mau uống sữa đi, nếu cháu không uống cố ngoại của cháu cũng sẽ không ăn uống gì cùng với cháu luôn a", ông làm bộ giậm chân, thằng nhóc kia không chịu ăn, ông còn có thể nuốt trôi thứ gì được chứ.

Lance cầm bình sữa để bên miệng Diệp Tiểu An, Diệp Tiểu An ngoảnh mặt sang chỗ khác, đối với bình sữa này làm như không thấy, thằng bé nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình.

"Mẹ, mẹ, ôm...", thằng bé hít hít cái mũi, khó chịu dùng tay đẩy bình sữa ra, Tiểu An không muốn ăn, Tiểu An chỉ muốn mẹ.

"Bảo bối, nếu không ăn sẽ bị đói bụng", Lance ôm chặt lấy con trai, đối diện với màu mắt tím giống mình của con, lại đem bình sữa để bên miệng của thằng bé. Diệp Tiểu An nhìn bình sữa, giống như là nghe hiểu được lời của ba ba, bàn tay nhỏ bé buông ra, cầm lấy bình sữa, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lance nhíu chặt hai hàng lông mày, hơi hơi thả lỏng một chút. An mất tích đã hơn một ngày trời, anh như bị bức bách đến mức tựa như bị dồn vào đường cùng, hiện tại con trai con anh cũng như vậy, nếu hai người xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ sụp đổ mất.

Anh cầm chiếc bình nhỏ, cẩn thận cho con ăn, Diệp Tiểu An lại chỉ uống được một ngụm sau đó không uống thêm nữa. Dù Lance có dỗ thế nào thì thằng bé cũng không chịu, cuối cùng Lance đành phải ôm lấy thằng bé, còn Hứa Lam Thanh thì cầm bình sữa này đi, chuẩn bị một bình nữa.

Diệp Tiểu An an tĩnh ghé vào lòng Lance, chính là không ai để ý đến trên khuôn mặt nho nhỏ của thằng bé đang lộ ra có chút đỏ bừng bất thường, đôi mắt vốn long lanh sinh động trước đây giờ trở nên ảm đạm, Lance nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ của con, lại không ngờ Diệp Tiểu An đột nhiên ho khan vài tiếng, sau đó liền khóc lớn, ngay cả thanh âm cũng khàn khàn, Hứa Lam Thanh tay đang còn cầm bình sữa mới đi ra nghe thấy tiếng khóc không khỏi giật mình đánh rơi cả sữa xuống sàn nhà.

"Mẹ, mẹ...", thằng bé khóc lớn gọi mẹ, thế nhưng Diệp An An vẫn như cũ không thể nghe thấy. Hai bàn tay nhỏ bé lại nắm chặt với nhau, chân thì đạp loạn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn lúc này lại đỏ lên không bình thường, toàn bộ thân thể nóng như đốt.

Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Diệp Tiểu An khóc thành như vậy, cho dù lúc rời giường của thằng bé rất xấu tính nhưng cũng không đến mức này. Ti Hạo nhìn sắc mặt của Diệp Tiểu An có chút không bình thường, nhanh chóng tiến lên, đem tay đặt lên trán Diệp Tiểu An đứa nhỏ, lại nhìn vào trong mắt thằng bé, đồng tử co rút mạnh mẽ.

"Chúng ta mau đi bệnh viện", anh đứng lên, không hề nghe ra trong thanh âm của anh mang theo chút run rẩy, Lance vội vàng ôm lấy Diệp Tiểu An, Tiểu An khóc đến mất cả tiếng, hàng lông mi xinh đẹp ướt nhoè nước mắt, cánh môi nho nhỏ thỉnh thoảng lại run run, nhưng mơ hồ cũng nghe được trong miệng thằng bé đang gọi mẹ.

"Thằng bé làm sao vậy?", Lance nhìn con trai trong lòng, trong giọng nói mang theo sự khẩn thiết chưa từng có, anh từng chứng kiến Tiểu An sinh bệnh, thời điểm đó, thằng bé cũng giống như thế này.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ti Hạo, người đang đứng bên cạnh một phen đỡ lấy Ti lão gia, nếu Diệp Tiểu An thật sự xảy ra chuyện gì, một người lớn tuổi như ông nhất định sẽ không chịu nổi.

Hứa Lam Thanh tựa vào lòng Dean, nước mắt nhoà đi nhìn tiểu bảo bảo trong lòng Lance lúc này chỉ còn tiếng nức nở nho nhỏ, họ vất vả lắm mới có được đứa cháu này, ngàn vạn lần xin đừng xảy ra chuyện, bằng không, bà cũng không biết phải sống tiếp như thế nào cho được.

Ti Hạo hít sâu một hơi, trực tiếp đi theo phía sau Lance, thanh âm của anh thực trầm, thực nặng nề, như chìm xuống sâu trong đáy lòng của tất cả mọi người, "có thể là viêm phổi cấp tính".

Anh nói xong, Lance đã bước nhanh ra khỏi Ti gia, bệnh viện của Ti gia cách đó không xa, mà chính Ti Hạo cũng là bác sĩ, chẳng qua ở đây không có thiết bị y tế cần thiết, cho nên bọn họ phải đi bệnh viện.

Tiểu An quá nhỏ, mà thân thể trẻ nhỏ vốn đề kháng kém, hơn nữa tinh thần hiện tại của thằng bé lại không ổn định, thằng bé chưa từng phải rời xa Diệp An An lâu như thế này, suốt từ hôm qua đến giờ chỉ muốn mẹ. Nếu An còn ở đây, thật sự là tốt biết chừng nào, thế nhưng bây giờ cô lại không biết đang ở nơi nào, cho nên Tiểu An lại càng thêm nguy hiểm, Tiểu An, bảo bối của họ.

Cả bệnh viện trở nên hỗn loạn, Lance gắt gao ôm Diệp Tiểu An vào lòng, Diệp Tiểu An đã bắt đầu hôn mê, thằng bé lúc này đang vô lực nằm trong lòng ba ba, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt không còn chút huyết sắc.

Ti Hạo đón lấy Diệp Tiểu An từ trong lòng Lance, nhìn cánh tay trống không của anh gật đầu một cái, "anh yên tâm đi, Tiểu An sẽ không có chuyện gì, tôi cam đoan như vậy", anh nói xong, liền đi về phía phòng cấp cứu. Đứa nhỏ trong lòng trước giờ vốn rất hoạt bát, thằng bé chưa bao giờ im lặng như lúc này, im lặng đến mức làm cho anh cảm thấy thực sợ hãi.

Bước chân của anh thực nặng nề, bên trong phòng cấp cứu là những bác sĩ tốt nhất của bệnh viện đã đứng chật kín, cả Ti Hạo cũng ở đó.

Lance nhìn đèn phòng cấp cứu sáng lên, anh tựa vào bức tường ngoài phòng, bên trong đôi mắt tím là nỗi đau xót nói không nên lời, vài sợi tóc rối bời xoã trước trán, rủ xuống trước hai mắt anh, quét qua cả những bi thương đang ngập tràn.

Anh ngẩng đầu lên, hầu kết chậm rãi trượt lên xuống, từ trước đến giờ anh chưa từng trải qua cảm giác bất lực như thế này, vợ của anh hiện tại đang lưu lạc ở nơi nào không biết, còn đứa con trai duy nhất thì lúc này lại đang sống chết không hay.

'Thực xin lỗi, An, là anh không tốt, không biết chăm sóc cho con', anh biết Diệp An An yêu thương con trai biết chừng nào, nếu cô biết Tiểu An của cô hiện tại trở nên như thế này, cô nhất định đau lòng muốn chết.

Đứng bên ngoài phòng cấp cứu còn một đám người lớn nữa, Giản Tiểu Phương gắt gao nắm chặt lấy tay của Thượng Quan Thuyên, bọn họ mắc nợ đứa nhỏ trong đó, nếu thằng bé thật sự xảy ra chuyện gì, cô không còn cách nào có thể tha thứ cho chính mình được nữa, nếu cô không rời đi một mình, An An hiện tại sẽ không bị mất tích, Tiểu An cũng sẽ
không sinh bệnh.

Thượng Quan Thuyên thở dài, chỉ biết ôm chặt lấy thân thể thỉnh thoảng lại run rẩy của Giản Tiểu Phương, trong ánh mắt lộ ra những suy nghĩ đang dâng trào, từ đôi môi phát ra những tiếng thở dài ít ai có thể nghe thấy được.

Hy vọng là anh suy nghĩ nhiều, cũng hy vọng những gì anh đang nghĩ là sai lầm.

____________pingki__________

"Tiểu An...", Diệp An An đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, cô đứng dậy, hai chân có chút tê dại, lúc này mới phát hiện cô ngồi dưới đất rồi ngủ lúc nào không hay.

Cô vỗ vỗ mặt mình, trên trán là một tầng mồ hôi lạnh, cô mơ thấy Tiểu An, Tiểu An của cô đang luôn miệng gọi mẹ không ngừng, còn khóc nữa. Cô chạy đến trước cửa, dùng sức đập lên nó, không quan tâm đến tay mình bị đập đến đau đớn.

"Mở cửa, mở cửa, thả tôi ra ngoài, tôi muốn đi gặp con trai tôi, tôi muốn gặp Tiểu An của tôi", cô thỉnh thoảng lại đập lên cánh cửa, bên ngoài, bảo mẫu chỉ biết im lặng nhìn cánh cửa, không dám làm gì, bà lắc đầu.

"Dì, dì đó đang làm gì vậy?". Mục Khả Tâm trong lòng bà không hiểu gì chỉ tay vào cánh cửa kia hỏi, "dì đó hình như đang khóc".

"Không phải đâu, con nghe lầm rồi", bảo mẫu không biết phải trả lời đứa bé gái này như thế nào cho đặng, bà đành ôm lấy con bé đi ra phía ngoài, tiên sinh đã dặn dò, không được mở cửa cho vị tiểu thư kia, nếu không, bà chỉ còn cách cuốn gói khỏi đây. Công việc ở Mục gia từ trước đến nay vốn rất nhẹ nhàng, bà ngoại trừ việc chăm sóc Mục Khả Tâm ra thì không phải làm chuyện gì nữa. Hơn nữa, tiền lương ở đây so với nhiều nơi khác phải nói là hậu hĩnh hơn rất nhiều, những người phụ nữ tuổi không còn trẻ như bà thì chỉ những công việc giống như thế này mới kiếm được tiền, bà còn phải nuôi gia đình, huống chi, bà cũng rất thường đứa nhỏ Mục Khả Tâm này, con bé bây giờ cha không thương, mẹ không yêu. Nếu không có bà, còn không biết tiên sinh sẽ đem Tiểu Khả Tâm giao cho ai đây.

Bà sao có thể yên tâm được chứ, chỉ là, với người phụ nữ bên trong phòng kia, bà chỉ có thể đứng nhìn mà không thể làm gì khác. Bà không biết quan hệ giữa cô ta và tiên sinh là như thế nào, bà cũng không dám nhiều chuyện mà hỏi nhiều.

Mục Khả Tâm ghé vào vai bảo mẫu, chính là nghe thấy tiếng khóc của Diệp An An, vành mắt bắt đầu có chút đỏ lên.

Diệp An An dùng sức đập cửa, đập đến hai tay gần như sưng đỏ, cả người cô xụi lơ trượt dần xuống ngồi phịch dưới đất, ôm lấy đầu gối mình khóc rấm rức, cô phải làm sao mới ra khỏi nơi này được, phải làm thế nào mới có thể khiến Lance biết cô đang ở đây.

Tiểu An, Tiểu An của cô, cô rất nhớ con trai của mình.

________pingki_________

Phòng bệnh VIP của bệnh viện, Lance ngồi bên trong, bởi vì là bệnh viện nên người Ti gia và cha mẹ Lance đều ở bên ngoài, sợ quấy rầy đến Diệp Tiểu An đang nghỉ ngơi, thế nên mọi người đều chờ trực ở bên ngoài, chỉ có Lance và Ti Hạo ở bên trong.

Ngoài Diệp An An ra, đối với Lance thì Diệp Tiểu An cũng là một người vô cùng đặc biệt, lúc này, trên giường bệnh thân mình nho nhỏ của Diệp Tiểu An đang nằm thẳng, hô hấp so với khi nãy đã ổn định hơn rất nhiều, trên đầu giường còn đang treo một bình nước biển, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn không còn vẻ sinh động, bàn tay thì đang nắm thật chặt, hai hàng lông mày bé đang chau lại, Ti Hạo lấy nhiệt kế từ trong người thằng bé ra, nhìn qua một chút, cuối cùng anh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đứng dậy vỗ vỗ vào bả vai Lance mấy cái, "Tốt rồi, đã hạ sốt, thằng bé không còn chuyện gì nữa rồi. Anh ngồi đây trông thằng bé, tôi ra ngoài thông báo tin tốt cho mọi người", anh xoay người nhìn thằng nhóc đang nằm trên giường, thực may mắn là không có việc gì, bằng không bọn họ quả thực sẽ điên mất. Đúng lúc này anh nghe được tiếng bước chân của ông nội, còn cả tiếng quải trượng nên trên sàn nữa.

Ông cụ nhà anh lần này cũng bị doạ cho không nhẹ, dù sao, anh biết, ông yêu thương Tiểu An biết chừng nào, thậm chí còn để thằng bé chơi đùa với bộ râu mà ông chưa có người nào được chạm vào đó.

Lance gật đầu một cái, ánh mắt vẫn dán chặt lên người con trai đang nằm trên giường bệnh, Ti Hạo thở dài một hơi, sau đó liền đi ra ngoài. Lance đứng lên, ngồi ở bên giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào trán của con, xác thực không còn nóng như khi nãy nữa mới thu tay về. Anh đem tay của con thả vào trong chăn, con trai đáng thương, còn nhỏ đã phải chịu khổ như vậy, đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai anh nhìn thấy con như vậy, bảo bối của ba.

Khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của con trai, nhiệt độ cơ thể thằng bé đã bình thường trở lại. Làn da trẻ con vô cùng non mềm, anh mân môi, lúc này đây anh mới thả lỏng tiếng lòng vẫn luôn kéo căng ra từ lúc nãy, không có việc gì, An, bảo bối của chúng ta không có việc gì nữa.

_______pingki________

Diệp An An còn đang thiếp đi, cảm giác cánh cửa bị mở ra, cô lập tức mở bừng hai mắt, đôi mắt sưng đỏ nhìn thấy đầu tiên chính là một đôi chân đàn ông, cô ngẩng đầu, đến khi nhìn đến người vào là ai, liền ngoảnh mặt đi nơi khác.

"Tại sao lại không ăn cơm?", thanh âm của người đàn ông rất nhẹ, nhưng mơ hồ có thể nghe ra được bên trong có một chút tức giận, còn có một chút đau lòng sâu đậm không che dấu được. Hắn xử lý xong công việc liền vội vã chạy về đây, đến khi nghe bảo mẫu thuật lại chuyện hôm nay, bước chân hắn đi thẳng lên trên này. Trong nháy mắt mở cửa ra, hắn nhìn thấy Diệp An An đang ngồi dưới đất, liền không nói được lời nào.

"Thả tôi ra", thanh âm Diệp An An khàn khàn sau khi khóc, khiến cho trái tim Mục Nham hung hăng co rút, cô đối với hắn, thật sự, không còn chút lưu luyến nào sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện