"An An", Mục Nham thử gọi tên cô, từ trước tới này hắn luôn đem cả tên cả họ của cô ra mà gọi, lần này lại gọi khác, Diệp An An chỉ lạnh nhạt giương mi một chút, không nói thêm gì, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng ngẩng lên.
"An An", Mục Nham hạ mình ngồi xổm xuống, vươn tay đặt lên vai cô, Diệp An An lại rụt về, khiến tay hắn khựng lại giữa không trung.
Mục Nham nhìn cánh tay mình, đôi môi mím chặt, hai tay hắn tiếp tục vươn ra giữ lấy bờ vai nhỏ bé yếu ớt của cô mà phân minh, "An An, ở lại không được sao? Tôi sẽ yêu em bằng tất cả của mình, so với Lance còn hơn gấp bội. Chúng ta sẽ có thật nhiều con cái, được không?".
Diệp An An ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn người đàn ông này, hắn vẫn tuấn mỹ như hai năm trước, chẳng qua là, trái tim cô đã không còn vì hắn mà loạn nhịp nữa, đối với hắn, lòng cô bây giờ hoàn toàn nguội lạnh, trải qua bao bão táp mưa sa, còn điều gì có thể lưu lại? Có lẽ, không còn bất cứ điều gì, đã từng yêu, đã từng hận, nhưng tại thời điểm đứa trẻ kia không còn đã tan biến thành hư không.
"Mục Nham, người anh yêu, chỉ có Cố Nghê Y mà thôi", hắn nói yêu, đúng vậy, hắn có yêu, cô vẫn luôn biết rõ, thế nhưng, người hắn yêu lại không phải cô. Mà cô, trước kia đã không thể có được, hiện tại cũng không cần.
"Không phải, An An", Mục Nham vội vàng giải thích, "người tôi yêu là em, vẫn là em, là do tôi chậm trễ phát hiện, tôi đối với Cố Nghê Y chỉ là trả thù, chỉ là không cam tâm, thực ra, tôi đã sớm không còn yêu cô ta". Vẻ mặt hắn thực chân thành, chỉ sợ cô không tin. Giải thích khẩn thiết, ngữ khí cũng sốt ruột như vậy.
Diệp An An chính là bình tĩnh nhìn hắn, tay cô đẩy cánh tay của hắn đang đặt trên hai vai mình ra, lạnh nhạt buông mi xuống, "cho dù lời anh nói là sự thật, thế nhưng, tôi đã không còn yêu anh. Không ai quy định rằng tôi sẽ vĩnh viễn thuỷ chung với tình yêu này, tình yêu của tôi trước kia anh đã không cần, bây giờ anh muốn nó, tôi lại không thể nào cho anh được, bởi vì, tôi đã yêu người khác". Nếu là trước đây nghe được những lời này từ hắn, bắt cô chết ngay tức khắc cô cũng cam lòng, chỉ là, hiện tại, chúng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Quá khứ, mãi mãi chỉ là quá khứ mà thôi.
"Không phải, An An, người em yêu là tôi", trong đôi mắt đen huyền của Mục Nham chợt lóe, mặc cho thống khổ đang nhuốm đầy trong đó, hắn không thể nào tiếp thu được chuyện như vậy, "Em quên rồi sao, em trước kia đã yêu tôi thế nào, vì tôi mà một mình lặn lội đến công ty tìm tôi, mỗi ngày đều làm cơm cho tôi ăn, giúp tôi đeo cà vạt, An An, chúng ta trở lại quá khứ được không, tôi thề, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương nữa".
Diệp An An lắc đầu, từng câu hắn nói ra. cô đều lắc đầu từ chối, "Chúng ta, không thể nào trở về trước kia được nữa", thanh âm của cô khiến Mục Nham trở nên suy sụp mà buông thõng hai tay.
Ai có thể quay trở về quá khứ được đây?!!
Không ai, không ai có thể.
"Mục Nham, khoảng thời gian đó tôi đã rất yêu anh", Diệp An An ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông đối diện, "tôi yêu anh, yêu tất cả của anh, cho nên, ngay cả những người phụ nữ quanh anh tôi đều có thể chấp nhận, kể cả Cố Nghê Y", cô chậm rãi nói, đem hết thảy quá khứ nói ra không chút nào giữ lại, tất cả tựa như một giấc mộng dài.
Tình yêu của cô, thật sự rất ngốc.
"Anh chưa bao giờ biết, từ ngày đầu tiên đến đây, tôi đã biết đến sự tồn tại của cô ta, tôi không hy vọng xa vời rằng sẽ có ngày anh yêu tôi, chỉ hy vọng có thể được ở bên anh. Anh càng không biết, đồ ăn mỗi buổi tối của anh tôi đều hâm nóng liên tục, chờ đến khi nghe đến tiếng bước chân của anh trở về, tôi mới âm thầm quay về phòng mình, còn một điều anh không biết nữa, đó là mỗi khi tôi nghe đến anh cùng người phụ nữ khác quấn quýt bên nhau, tôi đã đau khổ biết chừng nào".
"Lần đầu tiên của chúng ta, anh muốn tôi, nhưng miệng lại gọi tên người phụ nữ
Cố Nghê Y, tôi không biết phải làm thế nào để khiến bản thân trở nên kiên cường hơn, chỉ muốn được ở bên anh, yêu anh như thế".
"Đến khi anh đưa ra đề nghị ly hôn, anh muốn chính là đứa nhỏ trong bụng Cố Nghê Y, thế nhưng còn con tôi thì sao?".
"Tôi...không biết", hai hàng lông mày trên gương mặt Mục Nham nhíu chặt đến mức không thể chặt hơn được nữa, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng biết đến những chuyện như vậy, hắn luôn luôn hững hờ với cô, luôn luôn khiến cô phải chịu đau khổ. Hắn sai lầm, thật sự đã quá sai rồi, sai đến mức không thể nào tha thứ được nữa. Chính là, cục cưng kia, hắn thật sự không biết, nếu biết, nếu biết được, hắn có thể làm gì. Hắn đã lựa chọn, có lẽ vẫn sẽ là Cô Nghê Y, người hắn nghĩ mình vẫn còn yêu, người đã mang thai đứa con của kẻ khác.
"Tôi cũng đã nói cho anh, nhưng anh lại nói nếu có thì sẽ xoá sạch cục cưng của tôi, tôi có thể không có anh, có thể để cho các người một nhà đoàn viên, tôi chỉ muốn cục cưng trong bụng mình, cái thai đã được bốn tháng tuổi, bốn tháng, trái tim của nó đã có thể tự đập, tay chân đã có thể quẫy đạp trong bụng mẹ".
Diệp An An gắt gao nắm chặt bàn tay mình, trong ngực dâng lên từng cơn đau đớn, "Anh không phải tôi, tận mắt tôi đã chứng kiến cục cưng bị người ta vứt bỏ, đứa nhỏ đã muốn thành hình, khi chúng tôi cầu xin anh cứu giúp, anh ở nơi nào, Cố Nghê Y liền đứng một bên nhìn cục cưng của tôi bị xoá sạch, anh cho rằng, tôi còn có thể yêu anh sao? Lựa chọn của anh đã khiến tôi mất đi con mình, mất đi tất cả tình yêu tôi dành cho anh".
"Đừng nói nữa", Mục Nham nhắm chặt hai mắt, hai bàn tay vô lực nắm lại, toàn thân hắn đã không còn chút sức lực. Đây là người phụ nữ hắn yêu, con hắn, đã phải trải qua những chuyện như vậy.
Diệp An An nhìn thần sắc thống khổ của người đàn ông. Hắn đau khổ, cô cũng thế, "anh có biết vì sao tôi lại có Tiểu An không?". Cô nhìn vào hai mắt của người đàn ông vừa mở ra, bên trong đầy những tơ máu, hẳn đang cực lực kiềm chế tình cảm của mình.
"Tôi muốn đi theo cục cưng, khi ở bờ biển, tôi lại gặp được Lance, bởi vì anh ấy mà tôi có được dũng khí mà sống tiếp, cũng có được Tiểu An".
Bả vai Mục Nham suy sụp, lại không nói gì.
"Mục Nham, thả tôi đi", Diệp An An khóc, cô nhớ con trai của mình, nhớ Lance, cô thật sự rất nhớ mọi người, nhớ đến trái tìm cũng đau đớn.
Mục Nham đứng lên, thân thể cao lớn đột nhiên run rẩy một chút, "em cứ ở đây đi, tôi sẽ bảo bảo mẫu làm chút gì cho em ăn", thanh âm của hắn hết sức bình tĩnh nhưng lại tiết lộ tất cả những cảm xúc lúc này của hắn.
Hắn đang đau lòng, đang hối hận đến không muốn sống nữa, thì ra, hết thảy những chuyện này, đều là một tay hắn tạo thành.
Thế nhưng, hắn áy náy, hắn muốn bù đắp lại, không phải là đem cô dâng vào vòng tay kẻ khác, hắn muốn cả đời này được ở bên cô, hắn yêu cô, thật sự yêu.
Bên trong bệnh viện Ti gia, Diệp Tiểu An còn đang ngủ, thằng bé đã không còn nguy hiểm gì, mọi người cũng yên tâm hơn một chút. Ti Hạo đứng ở một bên, còn có Lance, hai người đã phái đi rất nhiều người, nhưng qua một thời gian lâu như vậy vẫn tìm không thấy tung tích cô nơi nào. Quả thực đã khiến bọn họ cùng đường không biết phải làm thế nào cho được.
Thượng Quan Thuyên cúi đầu, anh thở dài một hơi, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một vẻ nghiêm túc vô cùng.
"Hạo, có lẽ các cậu đã quên mất một người", thanh âm Thượng Quan Thuyên lúc này hết sức rõ ràng, cũng đã làm tỉnh ngộ hai người đàn ông, người này, trong lòng ai nấy đều mơ hồ một bóng dáng...