Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Người Đàn Ông Vô Tình


trước sau

Anh - Mục Nham cho tới bây giờ không chấp nhận kiểu người bỏ đi rồi lại hối hận muốn quay lại, mà tính anh điềm đạm cũng chưa từng có hối hận, đối với anh mà nói, làm chính là làm, sai rồi chính là sai rồi, chuyện đã qua, chỉ có thể cho qua, cho nên, anh cũng chưa bao giờ làm bất kì chuyện gì đáng hối hận, lại càng không cho người khác có cơ hội làm anh hối hận.

Cho nên, người đàn bà này, anh như là đã cùng nàng không còn quan hệ gì, như vậy, nàng thật sự cho là có thể bò lên giường anh lần nữa sao?

"Nham, anh làm đau em." Lăng Huyên cảm giác cổ tay bị anh nắm vô cùng đau, người đàn ông này thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, mặc dù trước kia anh cũng như vậy, nhưng, cũng chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, vừa băng giá vừa lãnh đạm lại càng không có đến một chút ân tình, làm cho nàng tất cả đều có cảm giác lạnh lẽo, thậm chí lạnh đến thấu xương.

Người đàn ông này quả nhiên là lạnh lùng vô tình, không đúng, là tuyệt tình .

Người đàn ông không vui mím môi mỏng, nhìn tay của người phụ nữ không an phận chạm lên, bên tai nghe âm thanh mềm mại của người phụ nữ, nhưng không một chút nhúc nhích , cho đến khi một tiếng gõ cửa vang lên, anh chỉ nhàn nhạt nói một tiếng mời vào.

Cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào một người phụ nữ mặc bộ đồ màu lam nhạt. Người phụ nữ nhìn hai người chỉ hận không thể dùng keo dính hai thân thể vào nhau kia, không khỏi lộ ra một cái liếc mắt.

"Tổng giám đốc, có giấy tờ cần anh kí."

Nàng cúi đầu, nếu như nhìn lại, nàng không biết có nên dùng giấy tờ đập vào hai người kia hay không, thật đúng là không biết xấu hổ, nhất là người đàn bà kia. Lăng Huyên, trừ một bộ ngực lớn, nàng thật đúng là không biết, người đàn bà này có cái gì tốt.

Mà Mục Nham, thật đúng là một người đàn ông thấp kém, trong nhà có một người vợ tốt như vậy, còn ở phía ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là không biết ánh mắt của hắn vừa để ở đâu.

"Để xuống đi", Mục Nham nhàn nhạt nói, nhìn thấy người phụ nữ vừa tiến vào, tròng mắt đen dặm có chút tâm tình chợt lóe lên, bờ môi mỏng cũng hạ xuống vài phần.

Giản Tiểu Phương, người
phụ nữ này thật đúng là không chút giấu diếm sự không tôn trọng đối với anh.

Giản Tiểu Phương để giấy tờ xuống, không nhìn lại hai người kia đến một cái , dù sao bọn họ cũng là làm chuyện cần làm, nàng không có hứng thú.

"Gian phu dâm phụ." Trước khi ra cửa, nàng thấp giọng hung hăng nói.

Thấy nàng đi ra ngoài, Lăng Huyên không ngừng vuốt ve ngực người đàn ông kia, thấy không có ai ngăn cản, lá gan của nàng lớn hơn một chút, vẫn cho là anh còn muốn nàng, chia tay, chẳng qua chỉ một câu nói giỡn mà thôi.

Dùng sức một chút, hất tay nàng ra, Mục Nham đem chính mình cất kĩ, nếu không phải buổi sáng không nhìn người đàn bà Diệp An An kia, thì hiện giờ anh làm sao có có thể để cho người đàn bà này trắng trợn đụng vào quần áo của mình, còn có cái mùi nước hoa này, quả thực làm cho anh cảm thấy ghê tởm,

Anh đi thẳng tới trước bàn làm việc ngồi xuống, mắt lạnh đánh giá người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, sau đó, chỉ thấy anh miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, giống như một con Báo đen nhàn nhã, trên mặt có nóng nảy mãnh liệt cùng khí phách, khuôn mặt lạnh lùng, lúc này, càng lộ vẻ anh tuấn vài phần.

Anh, tuyệt đối là một người đàn ông mang khí chất Vương giả, cũng là một người đàn ông tao nhã muôn phần, đồng thời cũng lại là một người đàn ông vô tình, trong cặp mắt đen không có lấy bất kì một chút cảm tình nào, bất luận là đối với ai cũng giống nhau. Làm cho người ta như nhìn vào một hố đen không đáy.

Có lẽ, anh trước kia cũng có tình cảm, nhưng, hiện tại, toàn bộ đã biến mất trong quá khứ của năm tháng trước.

"Nham. . . . . ." Lăng Huyên nhìn anh, không giải thích được vì sao anh đột nhiên xoay người, nàng không ngừng vuốt ve cổ tay mình bị anh nắm đau, đáng thương nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế làm việc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện