Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Trốn Anh


trước sau

"Gọi là tổng giám đốc, thư kí Lăng, chẳng lẽ cô đã quên lời tôi nói hôm nay?" Mục Nham lạnh lùng nói, trong giọng nói không có chút tình cảm, ngoại trừ lạnh nhạt, không còn gì khác. Nếu như người phụ nữ này không tuân thủ, nàng có thể rời đi.

Mục Nham anh thích người thông minh, người ngu ngốc, anh không cần.

Thân thể Lăng Huyên chấn động, hô hấp có chút khó khăn, lúc này áp lực trong phòng làm việc là vô cùng lớn, khiến nàng cảm giác có phần khó thở.

Nàng bây giờ quả thực là đã chọc đến người đàn ông này.

"Xin lỗi, Nham." Nàng dừng một chút, khi nhìn thấy con mắt cảnh cáo của hắn thì thân thể co rúm lại một chút, "Vâng, tổng giám đốc." Nàng cúi mình xuống rồi xoay giày cao gót rời đi.

Khi tiếng đóng cửa một lần nữa vang lên, Mục Nham buông mắt nhìn chồng văn kiện trên bàn còn đang chờ anh kí .

Hừ, "gian phu dâm phụ", Giản Tiểu Phương nói chắc chắn là chỉ anh cùng Lăng Huyên, đừng tưởng rằng cô ta nói khẽ thì anh nghe không hiểu, cũng có thể là cô ta cố ý để anh nghe được.

Diệp An An, cô đúng là có một cô bạn tốt, trong thoáng chốc đôi mắt của anh nhìn về phía trước, từ trước đến nay con ngươi vốn không sợ sóng gió nay tựa như nổi lên từng tia sáng, giống như trong đêm đen bỗng nhiên pháo hoa nở rộ, tuyệt mĩ, phóng đãng, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.

Có lẽ, anh cần lý giải người vợ này thật tốt, cầm chiếc bút trên bàn, anh bắt đầu nhìn vào chồng văn kiện, tổng giám đốc tập đoàn Mục Thị, một người đủ khả năng lãnh đạo mấy nghìn công nhân, mọi người cũng chỉ là thấy anh luôn cao cao tại thượng, nhưng không mấy ai biết để ngồi được ở vị trí này cần nỗ lực bao nhiêu.

Có thể, sẽ là cả cuộc đời của anh.

Buổi tối, anh lái xe trở về khu biệt thự của mình, ngôi nhà này là nơi anh thích nhất, bên trong còn có một người phụ nữ mà hắn không yêu, anh đối với Diệp An An vốn không có cảm giác đặc biệt gì, nếu nói là cảm giác, chẳng qua là không ghét mà thôi.

Đúng vậy, anh cũng không phải là rất ghét nàng, tuy rằng, nàng chiếm một vị trí không phải của nàng, nhưng mà người phụ nữ này có lúc giống như là không khí, khiến cho người ta hoàn toàn không chú ý đến nàng.

Anh lái xe vào trong bãi đỗ xe ngầm, cầm lấy túi công văn rồi đi lên, còn chưa đi đến cửa, thì thấy trong nhà có ánh sáng nhu hòa, dường như bất cứ lúc nào anh quay về, ngôi nhà cũng đều sáng đèn, trong bóng tối chợt có cảm giác thật ấm áp. Con ngươi giống như bóng tối bao trùm kia, đậm đến không thể nhận ra, chợt loé lên một tia suy tư.

Có lúc, anh thật sự không biết người phụ nữ kia đang suy nghĩ cái gì, nhìn như là người phụ nữ vô cùng đơn giản, thế nhưng, lại có khi khiến cho người
khác không nhìn thấu được trong mắt của nàng rốt cuộc tồn tại cái gì, trong tư tưởng của Mục Nham, ánh mắt của mọi người cho thấy họ đang nghĩ gì, mà anh cũng là như vây.

Thế nhưng, trong mắt Diệp An An là điều gì, e là, anh thực sự không rõ, bởi vì, anh cơ bản không cách nào hiểu nàng, nàng đơn giản là yêu anh mà thôi, không cần đáp lại, bởi nàng hiểu rõ, cho dù nàng muốn, anh cũng không yêu nàng.

Anh lấy chùm chìa khóa từ trong túi, mở cánh cửa ra, khác với bên ngoài lạnh giá, lúc này, bên trong là một không khí nhàn nhạt nhu hòa, nhất là ánh đèn màu vàng ấm áp, có chút hương vị rất riêng.

Giống như bình thường, trong phòng bếp ngoại trừ bữa cơm có sẵn thì không có ai, anh nới lỏng cà vạt, ngồi ở trên ghế sô-fa, nhìn về phía một cánh cửa phòng đã khép kín, phòng của Diệp An An.

Người phụ nữ này hình như lại trốn anh, kể từ ngày cùng nàng phát sinh quan hệ, bình thường những người phụ nữ cùng anh lên giường, tất cả lúc nào cũng quấn quýt lấy anh, muốn từ anh cái gì đó, chỉ có nàng, người vợ này của anh, thật đúng là khác biệt với người khác, nếu như đây chỉ là thủ đoạn hấp dẫn anh của nàng, như vậy, chúc mừng nàng, nàng thật đúng là đã thành công rồi.

Cầm lấy chiếc đũa, anh ăn một chút đồ trên bàn, cả ngày cũng đều không có khẩu vị như vậy, quả thật rất hoài niệm, người phụ nữ này, tay nghề đúng thật là hợp dạ dày của anh.

Ăn xong, anh anh tuấn đi về phòng, kết quả khi mở cửa thì, hắn lại xoay người, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước vào một căn phòng khác... rồi gõ cửa...

Nửa ngày, cửa cũng không mở, anh nheo lại con ngươi, trong mắt chợt hiện lên một mạt nguy hiểm, người phụ nữ này, cũng dám.

Vừa có vài tiếng đập cửa, người trong phòng - Diệp An An- chợt kinh hoàng, cùng với sự căng thẳng không rõ ràng, nàng biết là người đàn ông kia, biết là Mục Nham, chồng của nàng.

Hai tay nàng gắt gao nắm cùng một chỗ, nghe tiếng đập cửa, thân thể không tự chủ được run rẩy, bởi vì quá để ý, thế nên, lại càng căng thẳng, nàng không biết anh tìm nàng làm cái gì, bởi vì chuyện tình buổi tối hôm đó? Nói thật,hiện tại nàng cũng không biết làm thế nào đối mặt với anh, đối mặt với một người khiến nàng mất đi cả thể xác và trái tim.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện