Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Mục Nham Kỳ Quái


trước sau

Thượng Quan Thuyên nghe thấy tiếng lầm bầm lầu bầu của cô, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn, thì ra, cô đang lo lắng cho Diệp An An, vợ của Mục Nham.

Tiểu Phương à Tiểu Phương, thì ra, em vẫn giống như trước đây, vẫn thiện lương như vậy mà đi lo lắng chuyện bất công của thiên hạ.

Cô là như vậy nhưng không biết tới khi nào thì mới có thể liếc mắt nhìn anh một cái.

Trong xe hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, mãi cho đến khi xe dừng lại trước một bệnh viện, Thượng Quan Thuyên đi xuống xe, tay nâng lên sờ sờ cằm, kỳ quái, hắn tới nơi này làm cái gì, đây là bệnh viện Hạo làm việc, cũng không có nghe nói gia đình hắn có người nhà bị bệnh. Giản Tiểu Phương cũng xuống xe, cũng kỳ quái nhìn bệnh viện lớn này. Đây là bệnh viện lớn nhất nơi này, bệnh viện tư nhân của Ti gia.

” Chúng ta vào xem”, Giản Tiểu Phương đi thẳng về phía trước, nhưng là, cô không có phát hiện, vừa rồi cô dùng ‘chúng ta’ mà không phải là ‘tôi’. Thay đổi nho nhỏ như vậy, cũng khiến Thượng Quan Thuyên cong cong khóe miệng cười.

Thượng Quan Thuyên đút hai tay vào túi quần, đi theo sau cô làm người bảo vệ người đẹp trung thành cho cô, Giản Tiểu Phương rất tốt, anh đương nhiên biết điều này, anh cũng không muốn để cho người khác phát hiện, cô là của anh, nhất định là của Thượng Quan Thuyên anh.

Mãi đến khi vào trong bệnh viện, Thượng Quan Thuyên bề ngoài tuấn mỹ, dáng người cao lớn như người mẫu, còn có khí chất tao nhã, làm cho những hộ sĩ trẻ tuổi không ngừng liếc mắt đưa tình.

“Đúng là tên củ cải hoa tâm”, Giản Tiểu Phương hung hăng thấp tiếng nguyền rủa, rõ là đến đâu cũng trêu hoa dẫn bướm được, nhưng lại không hề phát hiện ra, trong lời của cô lúc này cũng hơi có vị chua chua.

Thượng Quan Thuyên bất đắc dĩ sờ lại mình, anh nào có nào có, dạo này anh thực sự là giữ mình trong sạch đó chứ, ngay cả Ti Hạo còn cho rằng phương diện kia của anh có vấn đề, bằng không sao có thể không có một người phụ nữ nào bên người được.

Trước kia anh phóng túng, thế nhưng bây giờ anh sẽ không, bởi vì anh muốn tìm lại bảo bối đã từng làm mất, chuyện trước kia anh không thể thay đổi, nhưng nếu ngay từ bây giờ anh không cố gắng thì sẽ bỏ lở mất nhiều thứ lắm, mà anh không muốn bỏ lỡ mất hạnh phúc cả đời này.

Giản Tiểu Phương cũng không hiểu anh đang suy nghĩ điều gì, chỉ gắt gao theo đuôi phía sau Mục Nham, bệnh viện này thực im ắng, bước chân bọn họ từng bước từng bước, mà Mục Nham có lẽ không được tập trung, cho nên không hề phát hiện bọn họ vẫn gắt gao đi sau hắn.

Thẳng đến lúc hắn đi vào trong một phòng bệnh VIP, sau đó đóng cửa lại.

Giản Tiểu Phương đứng luôn chỗ cũ, nhìn chằm chằm nhớ kĩ cánh cửa kia, cô không thể trực tiếp xông vào đó ngay mà đi bắt gian được, mặc dù không biết
bên trong rốt cuộc có phải là có hồ ly tinh hay không, nếu là người nhà Mục gia thì làm sao bây giờ, như thế chẳng phải làm mất hết danh dự của mình sao. Hơn nữa sẽ liên lụy đến An An, Mục gia vốn dĩ đối với An An không mấy thiện cảm, mà còn ầm ĩ như thế, lại càng khiến cô ấy khó sống hơn.

Chính là nếu không, sao biết được người bên trong là ai, dạo này Mục Nham thật không bình thường, cho nên cô lại càng lo lắng. Đương nhiên, cô lo lắng cũng không phải vì hắn, cô lo lắng chính là vì An An nhà cô.

Thượng Quan Thuyên chỉ tự vào tường bệnh viện, đương nhiên người anh nhìn vẫn là Giản Tiểu Phương, mà anh cũng hiểu rõ trên mặt cô đang suy nghĩ điều gì. Anh bất đắc dĩ mà lắc đầu, anh cao lớn như thế đứng ở chỗ này, chẳng lẽ cô cũng không nghĩ là tìm anh giúp đỡ sao?

Anh đứng thẳng người, tay đặt trên vai Giản Tiểu Phương, lên tiếng an ủi cô, “đừng sốt ruột, Tiểu Phương”

Giản Tiểu Phương hung hăng liếc Thượng Quan Thuyên một cái, cũng không có để ý đến móng vuốt sói của anh đang đặt trên vai mình, toàn bộ tâm tư cô lúc này đều đang nghĩ làm sao để vào trong, giả trang thành hộ sĩ có vẻ là một chủ ý không tồi.

Thượng Quan Thuyên thật sự là dở khóc dở cười, có những lúc anh thật sự không hiểu người con gái này suy nghĩ gì nữa, thật sự có chút đáng yêu.

” Muốn biết người nào ở bên trong, đi theo anh là được”, anh trực tiếp kéo tay nhỏ bé của Giản Tiểu Phương đi vào bên trong, bệnh viện nhà này cũng không phải anh chưa từng đến, đây là bệnh viện tư nhân của Ti gia, bình thường bọn họ có chút đau ốm gì, đều tới bệnh viện này, mà phòng bệnh VIP kia, là phòng chuyên dụng của Ti gia, lần này người ở trong đó chắc canh là một người đặc biệt. Hơn nữa còn có thể làm cho Nham khẩn trương như vậy, ngay cả anh cũng muốn biết người đó là ai.

Có điều, tốt nhất là mình nghĩ sai, nếu không có lẽ lại là một trận mưa rền gió dữ đây.

Giản Tiểu Phương nhìn chằm chằm vào tay hai người đang nắm lấy nhau, dùng sức muốn kéo tay mình ra, tên đàn ông chết tiệt này đang muốn chiếm tiện nghi của cô sao? Cô đang muốn lớn tiếng mắng anh, kết quả vừa muốn mở miệng, lại rất không có tiền đồ mà nuốt vào trong. Nơi nơi trong bệnh viện đều dán hai chữ “yên lặng” to tướng như vậy, nếu cô lớn tiếng la lên, không biết cô có bị trực tiếp đẩy đến khoa tâm thần không đây nữa, cô vẫn còn muốn có mặt mũi nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện