Lục Hoàn Thành lúc này mới thu hồi khí lực, thúc giục hắn: “Nói đi.”
Vừa nói vừa lắc hông hai cái, ý là nếu không nói thật, tiếp tục lấy cực hình hầu hạ.
“Mùa hè năm ngươi mười bảy tuổi, có một đêm, ngươi ở đây, trong gian phòng này, hóng gió một mình…” Yến Sâm bên cạnh thở gấp nghẹn ngào, “Ta, lần đầu hóa ra thân người, thấy ngươi đang ngủ, liền len lén tới thăm ngươi…. ta muốn lại gần ngươi một chút, cho nên mới trèo lên giường. Sau đó, ngươi nửa tỉnh nửa mê đè ta xuống, khiến ta…. làm … làm…”
Yến Sâm ấp úng, khó chịu chọn một từ: “…Làm cái đó.”
Lục Hoàn Thành lục lọi trí nhớ một lát, thân thể cứng lại: “Đêm đó… không phải mộng xuân?!”
“A!”
Hắn kích động một cái, suýt nữa đẩy Yến Sâm từ trên giường xuống, vội vàng đỡ lấy Yến Sâm, cẩn thận từng li từng tí nâng mặt hắn:
“Ngươi có phải… từ mười ba năm trước đã thích ta rồi?”
Hồi hộp chờ đợi một câu trả lời, tựa như chàng thanh niên mới biết yêu.
Thế nhưng Yến Sâm lắc đầu: “Không phải.”
“Không phải?” Lục Hoàn thành sắc mặt trầm xuống, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. “Ta cưỡng bách ngươi?”
Yến Sâm vẫn lắc đầu.
“… A Sâm?”
“Là mười sáu năm.” Yến Sâm nhìn y, trong mắt chứa đầy tình ý, “Lần đầu tiên mở mắt vào mười sáu năm trước, ta… liền thích ngươi.”
Cho tới hôm nay, ngươi cuối cùng mới biết được thời khắc ấy, thanh âm đầy sợ hãi lần đầu tiên trái tim ta thức tỉnh.
Lục Hoàn Thành nói không nên lời.
Đầu óc y trống rỗng hơn nửa, căn bản không tìm ra câu nói nào có thể đáp lại tình cảm say đắm dài đằng đẵng mười sáu năm của Yến Sâm.
Cuối cùng y đơn giản bỏ qua, khóe môi cong lên, vô cùng ngả ngớn cười nói: “Ta trước kia không biết thương hương tiếc ngọc, làm đau A Sâm, hiện tại trình độ ngày càng tiến bộ, đảm bảo có thể khiến ngươi dục tiên dục tử, có muốn thử một chút không?”
Yến Sâm đỏ mặt, hướng về phía y nhẹ nhàng gật đầu.
“Muốn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức thiên địa rung chuyển, màn giường đong đưa.
Lục Hoàn Thành xoay người đem Yến Sâm đặt xuống phía dưới, nâng cằm hắn lên, hôn môi nồng nhiệt, đồng thời bờ ngực trần sát tới, đầu vú cọ lẫn nhau, thắt lưng đong đưa như sóng nước, hung hăng rút ra cắm vào tràng đạo nóng bỏng.
Màn che dội tới từng tiếng mông thịt va chạm, bị mồ hôi dấp dính, quanh quẩn trong không khí dâm mĩ.
“A a a! Ách a… Hoàn thành, Đừng… Không muốn… A a…”
Yến Sâm thất thanh phóng túng kêu lên, vẻ mặt lưu lệ, hai bắp đùi trắng bóng mở ra bên hông Lục Hoàn Thành, co quắp rung động kịch liệt. Thân trúc rơi vào đêm xuân ẩm ướt, chảy nước ào ạt, khắp bụng đều dính mồ hôi ướt át, ô uế không chịu nổi.
Lục Hoàn Thành vùi đầu ngậm lên da cổ Yến Sâm, dọc theo xương quai xanh mút xuống bả vai, lưu lại vô số dấu vết đỏ tím, động tác dưới thân ngày càng dồn dập. Trong mắt dục niệm nồng đậm, toàn bộ hóa thành sức lực, giống như đinh sắt đâm ngập vào chỗ sâu nhất trong dũng đạo. Lúc rút ngoài năm tấc, mang theo một vòng huyệt thịt đỏ bừng, hành đầu sung mãn chiếm giữ bên trong, lần thứ hai xé ra vách tường, một lần nữa đánh vào, khí thế hung hăng nghiến ngấu tuyến thể nhỏ bé gồ lên kia, con ngươi của người dưới thân tan rã, sảng khoái rên rỉ.
Cứ như vậy hơn trăm lần, bụng dưới Yến Sâm hoàn toàn tê liệt.
Hắn điên cuồng lắc đầu, trong miệng nức nở không rõ tiếng, mười ngón tay cấu trên lưng Lục Hoàn Thành vô số vết xanh tím loang lổ, lá xanh tá lả bay loạn, từng chiếc từng chiếc liên tiếp rơi xuống gối. Cuối cùng hắn bất chợt cong gập người một cái, lộ ra dáng vẻ sắp chết, tròng mắt trắng rã, tay chân mở rộng, cuối cùng không nhúc nhích nữa.
Hai bên mông trắng tuyết tuôn ra vũng nước lớn, thơm mùi trúc, khiến tấm đệm mỏng manh dưới người trở nên ướt đẫm.
Lục Hoàn Thành mồ hôi đầm đìa, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.
Trong mắt y không còn có thể nhìn thấy thứ gì khác, thần thái mê ly của Yên Sâm lúc đạt cao trào, mỗi một giọt mồ hôi đều là trân châu, từng mảnh lá nhỏ đều là phỉ thúy, đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp. Y càng thêm hung ác đút vào, thảo phạt, khoảng chừng hai ba chục lần, bỗng nhiên động thân cắm vào nơi sâu nhất tràng vách.
Hành trụ đột nhiên nảy lên, không biết mệt mỏi bắn ra tám chín lần tinh dịch đậm đặc, rót đầy tràng huyệt Yến Sâm vẫn đang co quắp không ngừng.
Lục Hoàn Thành cúi đầu thở dốc, mồ hôi nóng bỏng theo gò má trợt tới cằm, từng giọt từng giọt rơi trên trán Yến Sâm.
Tàn cuộc mây mưa, gối đệm tanh tưởi.
Cả một giường đều ẩm ướt, sền sệt, hỗn độn, bừa bãi thành đống khó coi.
Y cúi người, ôn nhu chạm vào môi Yến Sâm, chậm rãi mơn trớn, chuồn chuồn lướt nước, từng tiếng kêu lên: “A Sâm.”
Thần trí Yến Sâm đã vỡ thành năm bảy mảnh, dù thế nào cũng không tụ lại được, hoảng hoảng hốt hốt theo bản năng đáp trả.
Thật là… khiến người ta thương yêu.
Nếu là năm năm trước, Lục Hoàn Thành hẳn đã ôm Yến Sâm đi tắm rồi, đợi hạ nhân thu thập giường chiếu sạch sẽ,