Ngoài cửa sổ nghe tiếng chim hót trầm bổng, ríu ra ríu rít, khiến người tỉnh mộng.
Một luồng ánh nắng chiếu xuyên qua sa trướng, không nghiêng lệch chiếu thẳng trên mí mắt, Yến Sâm bị chói, vô thức cau mày cọ vào lòng Lục Hoàn Thành, đầu vùi vào trong bóng tối, lại mơ màng thiếp đi.
Lục Lâm đứng trước giường, nghển cổ, chân đi rón rén, vẻ mặt nghi ngờ nhìn bọn họ.
Cha Mộc Đầu không mặc quần áo, cha Trúc Tử cũng không mặc quần áo, hai người kề sát mà ngủ, tư thế quái dị. Cha Trúc Tử lộ một phần lưng ra ngoài, nhìn rất trắng, tựa như ngọc thạch, nhưng trên lưng xuất hiện nhiều dấu vết nông sâu không đều, trông giống như bị thương. Một cái chăn thêu hoa đắp qua quýt trên lưng, lộn xộn, còn rách mấy đường, lòi ra cả bông. Gối lông ngỗng rơi dưới giường, sa trướng chỉ còn phân nửa.
Hơn nữa… Đầy giường đều là lá trúc.
Lục Lâm sợ hãi, lo sợ nhặt lên một chiếc lá, dùng đầu ngón tay đo đạc.
Lá trúc này chỉ to bằng một ngón tay, dài hai tấc, so với lá trúc nhỏ gầy của nó có vẻ xinh đẹp hơn, chỉ là… chỉ là rơi dày đặc, thế này là bị cha Mộc Đầu gãi ngứa bao lâu thế?
Lục Lâm tưởng tượng ra hình ảnh người kia cực kì bi thảm, không khỏi rùng mình.
Thật là đáng sợ.
Quả nhiên lúc không có nó ở đây, cha Trúc Tử bị khi dễ thật nhiều mà!
“Cha.” Lục Lâm bò lên giường, vươn một ngón tay chọc chọc Yến Sâm, “Cha mau tỉnh lại!”
Yến Sâm tưởng là Lục Hoàn Thành, buồn ngủ mông lung mà nắm tay y, nói lầm bầm: “Đừng nháo… vẫn còn buồn ngủ mà.”
Nhưng mà năm đầu ngón tay trong tay, ngắn ngủn, non mềm, gãi tới gãi lui trong lòng bàn tay, có gì đó không đúng. Yến Sâm lật người nhìn xem, ngái ngủ trong nháy mắt tản đi đến chín phần.
“Duẩn Nhi?! Sao lại là con…”
Hắn lập tức chồm dậy, cực nhanh kéo chăn che ngực, khuôn mặt hoảng hốt.
Lục Lâm chỉ vào chỗ xương quai xanh của hắn: “A, chỗ này cũng có.”
Yến Sâm vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, trong mắt là từng vệt dâm mỹ loang lổ. Dấu hôn giống như từng cánh hoa rơi, dấu tay giống như rêu xanh leo tường, bò khắp nửa bả vai như ngàn hoa khoe sắc, xấu hổ không dám nhìn thẳng.
Lục Lâm sao có thể hiểu được, phẫn uất hỏi: “Cha, người tối qua lại bị bắt nạt sao?!”
Hắn quay lại trừng mắt về phía Lục Hoàn Thành, hai tay nắm chặt, khớp hàm căng cứng, giống như một chú sư tử nhỏ, chút nữa là nhào tới hung hăng đánh y hai cú.
Vừa vặn lúc này, sư tử lớn ngủ đủ rồi tỉnh lại.
Lục Hoàn Thành lấy tay che miệng, ngáp một cái thật dài, lười biếng nhìn Lục Lâm vài cái: “Làm gì vậy? Sát phụ à?”
Lục Lâm rụt cổ, có chút kinh sợ.
“Duẩn Nhi, con nghĩ gì thế, sao lại cho rằng ta cam lòng bắt nạt cha Trúc Tử của con?”
Lục Hoàn Thành lắc đầu cười, nhìn Yến Sâm thân thể vẫn cứng ngắc, hôn lên môi hắn một cái, kéo lấy cánh tay hơi nắm lấy, Yến Sâm ngầm hiểu, cũng dịu dàng hôn trả lại y.
Lục Lâm chớp đôi mắt to, mơ hồ ngây dại.
Lục Hoàn Thành nhìn nó vẻ mặt mơ hồ, yêu thích vô cùng, tự tay vỗ vỗ đôi má phính của nó: “Duẩn Nhi ngoan, đến trúc đình múc một chậu nước mang tới, cho cha Trúc Tử rửa mặt.”
“Vâng ạ!”
Lục Lâm tự biết mình trách nhầm cha Mộc Đầu, hổ thẹn vô cùng, vì vậy khôn ngoan bằng lòng, chổng mông nhảy xuống giường, một nhát “lạch bạch” chạy thật xa.
Chớp mắt một cái, Lục Hoàn Thành liền như thiêu như đốt nhảy dựng lên, xốc lên chăn đệm tìm y phục. Thật vất vả moi ra được một cái quần, giũ một phát, vải vừa duỗi ra, một mùi tanh nồng xông vào mũi, hiển nhiên đã không thể mặc.
Y quyết định nhanh chóng nhét quần xuống gầm giường. chạy vội tới tủ quần áo lấy hai bộ quần áo sạch, lại kéo ra một cái thắt lưng, đảo mắt liền biến từ cầm thú thân thể trần truồng thành cầm thú áo mũ chỉnh tề.
Đợi y áo quần xong xuôi, xoay người lại nhìn, Yến Sâm vẫn ngồi bên giường ôm áo đơn không nhúc nhích, đôi chân trắng nõn gắt gao khép lại, lỗ tai hồng rực, trên mặt tràn đầy sự xấu hổ khó tả.
Lục Hoàn Thành vội hỏi: “A Sâm, sao không mặc?”
“Ta… bên dưới…” Yến Sâm