Nụ hôn rực lửa dày đặc rơi xuống, sau gáy, trước má.
“Ngươi tới làm gì, hử? Tới làm gì? Không phải còn phải chăm sóc Duẩn Nhi sao, cớ gì nửa đêm tới tìm ta?!” Lục Hoàn Thành châm chọc hắn, mùi đố kị sôi trào trong giọng điệu, “Nói đi, A Sâm, nói xem sao lại tới tìm ta, có phải hay không nơi này… ngứa ngáy không chịu nổi?!”
Lục Hoàn Thành lần xuống dưới háng hắn sờ một cái, dưới ngón tay quá đỗi mịn màng, lúc này liền không nhịn được văng ra mấy tiếng chửi tục, gấp gáp lột sạch quần áo hắn, ngón tay bỗng chốc đâm vào hậu huyệt, dưới xuân triều vô hạn khuấy động thật mạnh trong nơi thầm kín.
“A! Không muốn, không… Ngươi bình tĩnh một chút, Hoàn Thành!”
Yến Sâm gắng sức chặn lại tay y, muốn mượn cơ hội thoát ra ngoài.
Lục Hoàn Thành thấy hắn muốn chạy, liền siết lấy eo đẩy người nằm lên tháp, buộc hắn quỳ gối, ngón tay lại lần nữa dò vào tràng huyệt, tìm được nơi thịt non hơi gồ lên, liền vân vê một cách lão luyện. Yến Sâm chợt cảm thấy xương sống tê rần, suýt nữa khóc kêu thành tiếng: “Không muốn xoa… A, Hoàn Thành, nơi đó… Không muốn xoa…”
“Được, không xoa.”
Lục Hoàn Thành hiếm có dịp nào lại thuận theo yêu cầu của hắn, nhưng lại táo tợn hơn cắm vào đó hai ngón tay, chốc lát liền kích thích khiến cho tràng đạo thít chặt trở nên lỏng ra ẩm ướt.
Yến Sâm không vùng vẫy được, cũng trốn không thoát, nằm bò trên giường thở dốc liên tục, đáy mắt trào lên một tầng lệ mỏng.
Một lát sau ngón tay kia liền rút ra ngoài, Yến Sâm thật vất vả thở hắt một hơi, vừa định giải thích tường tận cho Lục Hoàn Thành, còn chưa mở miệng, mông bỗng chốc trở lên trướng đau, gậy th*t giết người liền hăng hái làm bậy mà tiến vào!
“Ngươi… A!”
Hắn bị đổ nhào về phía trước một cái, sức lực cưỡng bách tựa như thái sơn áp đỉnh, vững vàng đè hắn xuống dưới. Hắn chỉ cảm thấy tràng huyệt đau nhức, trong bụng căng đầy, thứ của Lục Hoàn thành tựa như tẩm dầu, khiến cho cả người hắn bỏng rát.
Yến Sâm sụp đổ la ầm lên: “Hoàn thành, ngươi điên rồi sao?!”
Lục Hoàn Thành lúc này hóa thành một súc sinh từ đầu đến chân, nâng hông liên tục tấp vào, tức giận nói: “Ngươi dám bỏ rơi ta!”
dương v*t cường tráng, cả gốc rễ nghiền nát từng tấc da thịt nhạy cảm, eo Yến Sâm không ngừng run rẩy, từ đầu tê dại đến ngón chân, trong đầu thoáng chốc trống không. Hắn biết Lục Hoàn Thành đang tức giận, thế nhưng cả người choáng váng xây xẩm, không nhớ nổi Lục Hoàn Thành vì cớ gì lại giận dỗi. Thầm nói ân hận, muốn nhượng bộ, nhưng một chữ cũng không thành tiếng.
Lục Hoàn Thành rút dương căn, tay nâng eo Yến Sâm nhấc lên, hung ác quất roi xông tới.
Yến Sâm đang bị tình dục đốt lòng, làm sao chịu được, vừa bị đâm mấy lượt liền vứt khí giới áo giáp đầu hàng, bắp đùi run lập cập, túm chặt ván giường, nghẹn ngào khóc lên thành tiếng. Lục Hoàn Thành tựa như nghiền ngũ cốc, vừa hung hăng vừa tàn ác chèn ép hắn, thái độ cực kỳ tồi tệ, còn cố ý chọn đúng thời điểm nguy hiểm chết người mà tra hỏi hắn: “Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi muốn ngủ với ai? Duẩn Nhi, hay là ta?”
“A… Cùng ngươi! Cùng ngươi!!” Giọng kêu khóc.
Khoái cảm kích động như sóng, hắn bị sự thoải mái vô biên vô tận nuốt mất, cảm giác trên đời này cái gì cũng không còn quan trọng, chỉ cần Lục Hoàn Thành không tức giận, không làm hắn, muốn hắn làm cái gì nói cái gì đều được, liền dứt khoát bỏ lòng tự ái sau cùng kêu lên: “Hoàn Thành, ta không dám, ta không dám nữa! Ta… Ưm… Ta sai rồi, ta ngủ với ngươi, ngươi bỏ qua cho ta đi…”
Hắn khóc lóc khiến người ta thương xót không thôi, Lục Hoàn Thành vốn chỉ nhất thời xúc động, nào dám thật sự đâm đầu vào chỗ chết chọc ghẹo hắn, vừa thấy hắn khóc, liền lật người ta lại ôm vào trong ngực, dịu dàng hôn lên, từ từ cắm vào.
Yến Sâm từ dòng nước siết dạt vào nguồn nước lặng, một lúc lâu mới tỉnh lại, rưng rưng mở mắt nhìn Lục Hoàn Thành: “Ngươi bắt nạt ta.”
“Ta nhận sai.”
“Ta phải đi về ngủ với Duẩn Nhi.”
“Không được.”
“… Ngươi còn bắt nạt ta nữa.”
Lục Hoàn Thành dùng sức đẩy nhẹ, cười nói: “Lại cho ta bắt nạt lượt nữa, liền để người thư sướng ra về.”
“Ừm, vậy…” Yến Sâm mềm nhũn thúc giục, “Vậy ngươi mau chút.”
Lục Hoàn Thành được chấp thuận, ôm hắn khi đầy khi vơi mà va chạm. Yến Sâm dần dần cảm thấy hứng tình, hai chân chủ động quặp ra sao eo y, một bên động thân nghênh hợp, một bên phát ra rên rỉ nhè nhẹ. Một lát sau, Yến Sâm hơi nhíu mày, than phiền: “Không thoải mái.”
Lục Hoàn Thành hỏi: “Làm sao lại không thoải mái?”
“Quá chậm, cũng quá nhẹ… Ngươi mạnh một chút đi, như bây