Thiếu nữ vì sấm sét mà giật mình mở mắt, việc đầu tiên là gọi mẹ.
Nhận thức theo sự thanh tỉnh ồ ạt quay về, nàng nhanh chóng lấy tay bịt chặt miệng, cả thân người gầy xộc nhanh chóng rúc sâu vào hốc đá nhỏ hẹp. Bên ngoài sấm chớp ngày càng dày đặc, ánh sáng xanh bạc tựa hồ đang bao trùm cả một ốc đảo, khiến những vách đá thường ngày âm u nay bỗng phát sáng, vẳng lại từ bốn phía là âm thanh của những sinh vật không tên.
Oằn oại, tru tréo.
Có bị đánh chết một ngàn lần, tế nương của Thạch Thao cũng không ngờ đến, một không gian nằm sâu dưới lòng đất như chỗ này, xung quanh bao bọc bởi biển đen và đá xanh, lại có thể sinh ra sấm sét. Chẳng phải thầy ông của bản đã từng nói, thần sét ngự ở trời cao chót vót kia sao? Có lẽ nào ở cái chốn gần như địa ngục này, lại xuất hiện bóng dáng của thần?
Một mùi hôi thối quen thuộc xộc lên đến mũi, đồng tử thiếu nữ co lại vì sợ hãi bất ngờ, hai tay càng thêm gay gắt bịt chặt lấy miệng, tập trung nín thở.
Đang tiến đến gần là một sinh vật quái không giống quái, người chẳng ra người. Khối thịt máu nhầy nhụa không hình dáng xác định, trên đó nổi lên hàng chục chân, tay và đầu người bị phân lìa. Mỗi một lần cử động, khối thịt kia lại ứ máu, tạo thành một đường chất lỏng màu đỏ chảy dài qua những nơi nó lết lướt, tanh tưởi và tởm lợm vô cùng. Toàn thân thiếu nữ run lên bần bật, mắt nhắm nghiền không dám nhìn sinh vật đang băng ngang qua mình, lòng thầm niệm những đoạn mo trừ tà lúc nhỏ mẹ thường dạy, chỉ mong sao thứ kinh khủng kia sớm rời khỏi, không thèm chú ý đến con bé èo uột đáng thương như nàng.
Có chất lỏng lành lạnh nhỏ lên má, nàng điếng người.
Mắt mở to, thiếu nữ trông thấy khối thịt kia đang cố nhồi qua khe đá nhỏ hẹp, chen được một cái đầu người vào. Mồm há hốc, mắt trắng dã áp sát mặt nàng. Cái đầu người còn tươi rói kia dường như không thể trông thấy, lè lè cái lưỡi đỏ hỏn ra quơ quạng trong không khí, chỉ còn cách da thịt nàng một sợi tóc…
Lần này, xem ra không thoát khỏi số kiếp tế nương rồi. Nàng nhắm chặt mắt chờ bị xé xác.
Tiếng sét xé rách không gian căng giãn, ồ ạt tràn vào tâm thức, mặt đất run lên dữ dội, áp lực toát ra từ phía ánh sáng chói lòa khiến thiếu nữ không thể thở nỗi, hoàn toàn ngất lịm.
Khi tỉnh lại, đã nằm giữa đống máu thịt tan tác.
Thiếu nữ chật vật đứng dậy, nén kinh hãi nhìn quanh một hồi lâu. Nhận ra sự đe dọa đã bị tiêu diệt, nàng vuốt sạch máu trên mặt mình, lê lấy toàn thân đau buốt cố gắng rời khỏi nơi tanh tưởi này. Lần theo những dấu hiệu vẽ trên tường đá gần cả năm nay bản thân để lại đánh dấu, nàng cuối cùng mò được đến cái ao nước nhỏ thường ngày sử dụng, tuy giờ phút này xung quanh có chút đổ vỡ lộn xộn vì bị sấm sét tàn phá, song vẫn có thể tạm thời rửa đi nhơ nhớp.
Cởi y phục vấy máu ra lao người xuống dòng nước lạnh buốt, nàng gột sạch vết máu trên người và tóc, sau đó cẩn thận ngồi lên bờ kiểm tra thân thể, đoạn thở phào nhẹ nhõm. Những đau nhức trên người hóa ra chỉ là vết bầm, không có vết thương hở. Có trời mới biết mỗi lần nàng chảy máu, muốn vết thương lành lại khó đến độ nào. Lúc mẹ nàng còn sống, bà chăm nàng còn hơn chăm lúa non trên rẫy, đến một sợi tóc còn khó rụng, đừng nói đến bị thương chảy máu. Tự bản thân nàng cũng ý thức được cơ thể đặc thù, lúc nào cũng cẩn thận để không làm mẹ lo. Thân thể máu thịt là do mẹ ban cho, mẹ tuy đã không còn trên cõi đời, không thể cùng nàng đồng hành đến hết kiếp, nhưng nếu biết nàng không yêu thương bản thân chắc sẽ buồn bực phát khóc.
Nàng không thể khiến bà đến lúc chết đi, còn phải khóc lóc sầu bi vì người sống.
Bàn tay chạm lên vật gì đó gồ ghề, thiếu nữ cúi đầu, phát hiện dưới tay mình là một tượng người bằng đất đã mất đi một chân.
Nghĩ ngợi một lúc, nàng gật đầu tự kết luận đây là đồ chơi của một trong những tế nương trước đây nặn ra. Nhúng nó xuống ao rửa ráy hồi lâu, nàng chợt nhớ mẹ thường dạy không được ngâm đồ đất dưới nước quá lâu, sẽ khiến chúng bị rã vụn, bèn rút lên dùng y phục lau khô, sau đó đứng dậy tìm cái chân gãy của nó toan đem về gắn lại.
Giặt giũ y phục sạch sẽ, nàng quấn đỡ chúng lên người, định là sẽ hong khô sau, đoạn đem theo tượng đất về căn phòng đá sâu trong hang động của mình.
Đặt nó lên sập, nàng nhìn chằm chằm cái chân gãy, sau đó đem ráp vào thân tượng.
“Làm sao đây? Ở đây không có đất sét, cũng không có nhựa cây, tao không biết làm sao nối lại cái chân cho mày bây giờ.”
Như chợt nghĩ ra gì đó, thiếu nữ tháo khăn duyên trên đầu xuống quấn xung quanh chỗ chân bị gãy của tượng đất. “Xong rồi đó, tuy không đẹp mắt lắm, nhưng có chân vẫn hơn không nhỉ?”
Nụ cười nở ra trên gương mặt xanh xao bé nhỏ khiến không gian xung quanh chợt như sáng lên. Tế nương dẫu gì vẫn còn là một đứa trẻ, có đồ chơi bên người tự nhiên buồn bực gì cũng vơi đi.
“Tao tên là Thiểng Thương. Biết tại sao không?” thiếu nữ một tay chọt chọt vào bụng tượng đất, một tay chống cằm, toàn thân lúc này đã nằm sấp lên sập.”Mẹ tao không thích học chữ nên vốn nghĩ tên cho tao rất đơn giản, ban đầu còn tính gọi là Cách Tắc (rau cỏ) luôn cho tiện kìa. Cũng may lúc được một tuổi, tiếng đầu tiên tao nói là ‘thương’, bà vì thế suy nghĩ lại, gọi tao là Thiểng Thương. Tuy nghe không hay như A Nụ hay A Du, nhưng vẫn còn đỡ hơn Cách Tắc, mày có nghĩ vậy không?”
Đáp lại thiếu nữ, dĩ nhiên, vẫn là sự thinh lặng. Song nàng dường như chẳng để ý, có vẻ sự cô độc gần cả năm nay đã khiến nàng tích tụ nhiều áp lực, đến lúc có một đối tượng để giải bày, nàng liền bất chấp mà nói, mặc kệ vật kia vốn vô tri vô giác.
“Tao không biết chủ nhân của mày trước đây gọi mày là gì, mà người đó chắc cũng bị ăn thịt mất rồi…” rùng mình khi nhớ lại đống thi thể hỗn độn bị sét đánh tan nát lúc nãy, nàng vuốt nhẹ trên tượng đất ra chiều an ủi. “Nhưng mày đừng lo, từ nay mày là bạn của tao rồi, tao sẽ đặt tên cho mày, còn chăm sóc cho mày nữa! Tao gọi mày là ‘Tấc’ (đất) nhé, các bà trong bản tao rất thích đặt tên Tấc cho con, ý để con cái lớn lên khỏe mạnh và giàu có như đất đai khắp núi khắp đồi.”
Vậy là, Thiểng Thương của bản Chũm, tế nương của Thạch Thao, sau một năm cô độc dưới lòng đất lạnh, bỗng nhiên có bạn.
Nàng kể cho nó nghe về chuyện của mình, lúc mới biết nói đã cùng mẹ bôn ba trên bản dưới mường để làm lễ ra sao, rồi lên năm cái mùa hạ đột nhiên phát bệnh khiến tóc tai da dẻ trắng bệch đến dọa người như thế nào, cả chuyện mẹ nàng một ngày lên rừng hái nấm bị hổ beo ăn mất cũng bộc bạch ra hết. Tối đến, nàng ôm nó vào lòng, thủ thỉ về những uất nghẹn bản thân phải gánh chịu sau khi mẹ mất, những ánh mắt kỳ thị của dân bản, những lời nói sáo rỗng của bọn người được gọi là đạo bản lang làng vào cái ngày họ túa vào nhà nàng, dùng thái độ rất chính nghĩa, rất hào hùng ép nàng đi làm tế nương cho Thạch Thao.
Nàng hỏi nó, vì sao sinh ra đều là con người, họ có thể trơ trẽn như vậy? Mũi tên chọn tế nương rõ ràng cắm trên nóc nhà của một hộ khác, song chỉ vì nàng không có ba con dê và bốn bồ gạo nộp cho nhà lang như hộ nhà kia, tế nương chỉ sau một đêm đột nhiên trở thành Thiểng Thương – đứa trẻ mồ côi không ai bảo bọc.
“Vì tóc của tao trắng, mắt của tao hồng ư? Tao nào có muốn sinh ra đã như thế này?” nàng rơm rớm nước mắt, áp má vào tượng đất cọ nhẹ.
Đúng vậy. Mái tóc dài một màu trắng muốt như tơ tuyết đầu mùa, đôi mắt hồng quyện lam hệt bình minh trên sông Ảng, làn da trắng bạch tựa xương trắng cõi âm, Thiểng Thương của bản Chũm từ khi phát bệnh lúc năm tuổi đã phải gánh chịu cái danh “Đứa Con của Quỷ.”
“Thiểng Thương, Đứa Con của Quỷ, cuối cùng cũng đến lúc về lại với đồng loại rồi,” là lời mà các già bản ra vẻ thâm sâu buột miệng nói ra vào ngày đó, cứ như việc mũi tên được họ cố ý cắm trên nóc nhà của mẹ nàng là định mệnh vậy.
Vậy là vào năm mười lăm tuổi, cái tuổi trưởng thành của con gái bản Chũm, Thiểng Thương được trả về với “đồng loại.” Nàng được đem hiến cho Thạch Thao làm người vợ thứ… bao nhiêu không còn đếm nỗi, sợ rằng đến cả người già nhất trên dưới mười hai bản mường quanh đây cũng không nắm rõ.
Cứ ngỡ nàng sẽ lập tức bị Thạch Thao ăn tươi nuốt sống như các tế nương trong truyền thuyết, nào có ngờ lại chỉ bị giam lỏng nơi cung điện bằng đá này cả năm nay. Hằng tháng đều có người hầu đem đến nào ngọc nào vàng, sợ rằng đến cả nhà lang dưới mường cũng đừng mong sở hữu. Bất cứ yêu cầu gì của
Sau đó, cứ mỗi lần đến giữa tháng, nàng lại được điểm trang lộng lẫy, đưa đến dùng bữa cùng Thạch Thao.
Lần đầu tiên trông thấy gương mặt vô hồn, trắng xanh như thây sống ở đầu bên kia bàn đá, nàng đã run đến không cầm nổi thức ăn.
“Thật ra, ông ta rất đẹp, đẹp còn hơn cả Ảng Khúc của mường Then, hơn cả tượng thờ ông Đùng, hơn cả bất kỳ ai tao từng gặp… nhưng cái loại biểu hiện vô hồn trên mặt ông ta khiến tao không cách nào không phát run được. Cứ như… là một cái xác biết đi vậy.”
Thiểng Thương thở dài, thật ra, không phải chỉ có mỗi Thạch Thao khiến nàng hãi sợ. Tất cả con người ở đây đều có cùng cái vẻ ngoài như xác chết biết đi đó, với những cặp mắt trống rỗng và làn da trắng xanh bệch bạc.
Có một lần, nàng vì quá cô đơn, đã đánh liều mỉm cười bắt chuyện cùng một xảo xứng rửa chân cho mình, hỏi ả có muốn nàng thưởng gì không. Chẳng ngờ, ả nhìn nàng một hồi lâu, khóe miệng sau đó cũng cong lên.
Chỉ là, nụ cười này rộng đến tận mang tai, cái lưỡi dài lè ra liếm liếm trên ngón chân cái trắng trẻo của nàng.
“Như vậy, xảo xứng có cắn một miếng chỗ này được không?”
Thiểng Thương chết lặng, đoạn đứng lên bỏ chạy trối chết. Từ sau đó trở đi, cũng từ bỏ ý định tiếp xúc với “con người” nơi đây.
“Xảo xứng đã như vậy, lang của chúng còn kinh khủng đến độ nào?” Thiểng Thương ôm tượng đất vào lòng, thở dài. “Cho nên, tốt nhất trước mặt ông ta tao cứ câm như hến, im lặng là vàng.”
Thiểng Thương đối xử với Tấc rất tốt, lúc nào cũng giữ nó bên mình, ban ngày kể chuyện cho nó nghe, đêm đến ôm nó vào lòng hát ru cho nó ngủ, lâu lâu còn bắt chước mẹ mình ngày xưa hôn lên trán nó. Nàng hỏi xin lão Rổng vải vóc, không ngại bệnh khó cầm máu của mình, dùng kim may cho Tấc nhiều y phục khác nhau, thậm chí còn tháo trang sức của mình làm cho nó một cái xà tích nhỏ xíu đeo bên hông.
Ngày cứ nối ngày như thế trôi qua, thấm thoắt lại qua gần một năm. Trong suốt một năm này, có một điều kỳ lạ là lão Rổng không còn đến đón nàng dùng bữa cùng Thạch Thao nữa, bọn xảo xứng theo hầu mỗi lần thấy nàng chơi đùa cùng Tấc lại có những hành động tránh né như gặp phải thầy mo trừ tà, ngoại trừ đưa đồ đến đặt truớc thềm cửa, chúng không còn bén mảng đến gần phòng nàng dù chỉ nửa bước. Thiểng Thương đã biết thức ăn của bọn chúng là thịt người, nên đối với việc này vô cùng hài lòng, cũng chẳng buồn quan tâm sâu xa. Bọn chúng không đến gần đối với nàng lại càng hay.
Nhưng xem ra, không phải ai cũng nghĩ như bọn chúng.
Một ngày, nàng bị lạc trong một khu vườn chứa toàn những phiến đá to lớn, bị một con quỷ cái ba mắt dụ cắn mất một mẩu tai. Đâm đối phương một dao, nàng chật vật một mình chạy về phòng chui lên giường trùm chăn kín mít. Máu từ tai chảy không ngừng, nàng dùng khăn băng bó qua loa, tuyệt đối không dám gọi người đến giúp. Nàng sợ bọn chúng thấy máu sẽ nổi cơn thèm thịt mà ăn luôn nàng.
Buổi tối áp mặt vào tượng đất, nàng để mặc nước mắt cô độc lăn dài, máu từ tai không cầm được liên tục thấm ướt dải băng, vấy lên cả tượng đất nằm kề, bản thân nàng vì mất máu quá nhiều mà dần dần chìm vào vô thức.
Giữa đêm, có bóng đen mon men đến trước phòng nàng, tiếng khè khè đói khát vang lên khe khẽ. Cửa hé ra, một thây người chân tay vặt vẹo bò vào, tóc đen tản ra rối loạn trong không gian tĩnh mịch.
“Con ranh… khốn kiếp… dám dùng dao đâm tao… mày lần này đừng mong trốn thoát…” tiếng nói the thé cất lên, kèm theo là bàn tay trắng muốt bám lấy thành giường toan ngoi lên.
Cái đầu con quỷ vừa ló lên thành giường, ba con mắt đã mở to đầy kinh hoàng.
“Chúa…”
Trên tường, lúc bấy giờ chỉ in lại bóng của con quỷ ba mắt bị một cái bóng gầy đét khác nuốt mất nửa người, đôi chân quẫy đạp như mồi bị sa bẫy.
Chớp mắt một cái, liền bị cái bóng trên giường kia nuốt trọn.
Ăn con quỷ kia xong, cái bóng èo uột cũng từ từ phình ra, biến đổi thành một hình người hoàn chỉnh.
Dải băng vấy máu của Thiểng Thương được gỡ bỏ, cái lưỡi dài từ kẻ phía trên sau đó chạm đến chỗ máu thịt nhuầy nhoét quét tới quét lui, chẳng bao lâu đã hoàn toàn làm khép lại vết thương.
“Thiểng Thương…”
Cái bóng khẽ thì thào vào màn đêm u ám…