Lúc tỉnh dậy, Thiểng Thương lờ mờ trông thấy một dáng người cao lớn ngồi cạnh, mái tóc đen dày chảy xuống như suối trên tấm lưng trắng muốt.
Không kiềm được tò mò, nàng bất giác đưa tay ra vuốt ve.
Lạnh thật.
Đưa mắt lên, thứ nàng trông thấy còn muôn phần rét buốt hơn xúc cảm nơi tay.
Mái tóc dài khẽ lay chuyển, kẻ ngồi quay lưng lại với nàng vẫn giữ nguyên tư thế, đầu từ từ xoay lại cho đến khi ngược hẳn ra sau, mắt trống rỗng nhìn xoáy vào nàng.
Con người tuyệt đối không làm được điều này!
Chỉ kịp thét lên một tiếng yếu ớt, Thiểng Thương vùng xuống giường, nửa bò nửa chạy ra khỏi gian phòng, mặc kệ bản thân đã không ít lần vấp phải bọn người hầu khúm núm quỳ rạp.
Chạy chưa được xa, phía sau đã bị một luồng khí lạnh ào đến áp đảo, bả vai nàng sau đó bị một bàn tay bấu chặt. Nước mắt giàn giụa, Thiểng Thương chầm chậm bị xoay người lại. Trông thấy phía sau không hề có người, duy nhất chỉ có một cánh tay trắng muốt, dài thượt. Nàng sợ đến mức suýt ré lên, chỉ còn biết tự mình bịt chặt miệng.
Cánh tay ma quỷ nọ kéo nàng về lại gian phòng, đến trước mặt chủ nhân của nó.
“Lên giường.”
Đó là lần đầu tiên nàng nghe được giọng của Thạch Thao.
Nó khàn, và không có âm điệu, tựa hồ tiếng cồng đưa đám.
Mắt vẫn không dám chạm vào gương mặt kẻ kia, nàng rón rén bò lên giường, rúc người vào một góc, mắt nhắm nghiền run lên bần bật.
“Chúa ông xin tha lội cho con bất lực, con thật sự không ngờ đến việc thị Tùy muốn làm phản. Sau bão sấm, con luôn nghĩ ông theo lẽ thường đã quay về U động trị thương, nào có ngờ ông đã ở lại bên người chúa bà bấy lâu nay…”
Thiểng Thương nhận ra giọng nói đó, là lão Rổng, kẻ duy nhất cho nàng biết tên, cũng là con quỷ đầu tiên đem đến cho nàng chút cảm giác ấm áp của loài người.
Nàng mở mắt.
Cái đầu của kẻ ngồi trước mặt nàng hơi nghiêng, xuyên qua vai hắn, nàng trông thấy cả thân người lão Rổng treo giữa không trung, tay và chân sau đó bị một lực vô hình bẻ quặt về phía sau, tiếng xương vỡ vang lên giòn giã, đi kèm là âm thanh rên rỉ khàn đục của lão quỷ già.
Toàn thân bị thả rơi xuống sàn, lão vặt vẹo lết đến bên chân chúa mình, đầu không ngừng đập xuống đất, giọng vỡ vụn như trẻ nít òa khóc. “Chúa ông tha tội! Con không dám nói láo! Không dám nữa! Là con cố ý! Nhưng con thề với ông, con làm như vậy chỉ là muốn giúp ông! Con thề! Chúa ông xem, cuối cùng chẳng phải con đã dụ thị Tùy đến cho ông tẩm bổ sao? Rổng tuyệt đối trung thành với chúa ông!”
Thạch Thao không nói gì, chỉ chậm rãi vươn tay chỉ về phía bọn người hầu quỳ rạp trên sàn phía sau lão.
“Bọn chúng nhận ra chúa ông… nhưng không dám tiếp cận ông… là vì sợ sẽ bị ông ăn mất, tuyệt đối không có ý làm phản… nếu không, chúng đã sớm báo cho thị Tùy chỗ của ông. Chúa ông, xin ông nể tình chúng đã theo hầu hạ ông mấy trăm năm nay, hãy tha cho chúng toàn thây, kiếp sau có thể đầu thai làm súc vật…”
Có tiếng ré lên nho nhỏ từ lũ xảo xứng. “Làm ngơ chúa ông là ý của lão, lão chẳng đã hứa toàn mạng cho bọn tôi, giờ lại nói với chúa ông như vậy?”
“Câm miệng!”
Vừa thét xong, cái lưỡi dài từ trong miệng lão đã phóng ra, trong chớp mắt cắt đôi nửa thân ả xảo xứng nhanh mồm kia.
Lũ quỷ bên dưới lập tức nhao lên. Chúng biết lần này khó tránh bị phán tội tử, song nghĩ lại chúa chúng vừa mới hồi phục bản thể, vẫn còn yếu ớt, lão Rổng lại vừa bị bẻ đi chân tay, nếu hợp lực bọn chúng lại, biết đâu có thể giết được chủ tớ bọn họ, thoát khỏi nơi đây?
Chớp mắt, tất cả không hẹn mà đều có chung ý nghĩ, đồng loạt phóng thân về phía Thạch Thao, miệng chúng há to, nổi rõ những cái răng nhọn lởm chởm, đồng tử co lại để lộ đôi mắt trắng dã, sâu hoắm.
Thiểng Thương một lần nữa nhắm nghiền, hai tay ôm chặt lấy tấm thâm ốm yếu mà run lên.
Bên tai vọng lại, chỉ còn tiếng gào rú kinh hoàng.
Lúc mở mắt, trước mặt đã không còn ai, ngoại trừ lão Rổng và chúa ông của lão, xung quanh loang lổ máu tươi.
Đến thi thể cũng không còn… hắn thật sự ăn tươi nuốt sống họ?
Tim đập dồn dập gần như vỡ tung, Thiểng Thương nấc lên từng cơn đầy kích động, khó chịu đến nổi suýt nữa dợm mửa. Cứ nghĩ một năm trước đây bị con quái vật máu thịt lẫn lộn kia đuổi theo đã là cực hạn của sự sợ hãi, nào có ngờ…
Thạch Thao không có vẻ gì chú ý đến vẻ kinh hoàng của nàng, rất chậm chạp bước đến cạnh giường, dùng chăn lau đi chút máu vấy trên miệng, sau đó tự nhiên nằm xuống.
Lão Rổng biết ý, rất nhanh đã lết ra khỏi gian phòng.
“Thiểng Thương.”
Rõ ràng là yêu là thương, phát ra từ miệng hắn, cái tên của nàng lại trở thành ruột rà và mùi máu tanh tưởi.
“D… Dạ…?” nàng lắp bắp.
“Nằm xuống.”
Nỗi sợ chạy dọc thân khiến sóng lưng nàng tê rần, song tự biết mệnh lệnh của kẻ kia là tuyệt đối, còn chần chứ không làm theo, biết đâu hắn lại đổi ý nuốt trọng nàng vào bụng như những con quỷ kia? Nghĩ thế, nàng nhắm chặt mắt nằm xuống, cố gắng cách xa sinh vật ăn thịt kia càng xa càng tốt.
“Vòng tay qua bụng ta.”
Giọng nói vô cảm lại vang lên, Thiểng Thương thở ra nặng nhọc, cảm thấy tay chân bủn rủn, nhích từng chút chậm chạp về phía kẻ kia, vòng cánh tay gầy guộc sang thân thể to lớn.
“Lạnh quá…!” nàng bất giác rên nhỏ, sau đó lập tức nín bặt.
Thạch Thao không phản ứng, chỉ mở to đôi mắt nhìn lên trần phòng, ánh nhìn trống rỗng, dài dại. Một lúc lâu sau mới tiếp lời.
“Chặt hơn.”
Thiểng Thương muốn òa lên khóc rống, nhưng lại ngoan ngoãn làm theo. Má áp lên một bên ngực của hắn, nàng bỗng nhiên giật mình. Rõ ràng không cảm nhận ra nhịp tim, hay hơi thở.
Thạch Thao… không có tim phổi gì sao?
“Hành động này là gì?”
“… Dạ…? Là… là ôm!”
Lại im bặt.
Rất lâu sau đó, nàng vẫn căng cứng người ôm lấy cơ thể lạnh buốt kia, không hề biết hắn có ngủ hay không, vì nàng đến cả cử động còn không dám, huống chi là ngẩn lên nhìn mặt hắn. Nàng có một nỗi sợ hãi gay gắt với việc nhìn chính diện những con người nơi đây. Thoạt trông họ có vẻ bình thường, song bất cứ lúc nào cũng có thể thình lình bày ra những biểu hiện quái dị, méo mó khiến nàng sợ muốn vỡ mật, ám ảnh đến nỗi đêm mơ toàn ác mộng.
Cứ như vậy đày đọa nàng suốt một đêm dài. Cho đến khi bên ngoài hắt vào ánh lửa ma trơi báo hiệu đã sang ngày, hắn mới từ từ ngồi dậy rời khỏi. Sau đó, nàng mới có thể an tâm chìm vào giấc ngủ mệt nhoài.
Từ lần đó trở đi, cách dăm ba ngày, cái vị quỷ thần ăn thịt kia lại đến qua đêm với nàng một lần, mỗi lần lại lệnh cho nàng ôm chặt thân thể lạnh như xác chết của hắn mà ngủ. Nếu không phải tận mắt chứng kiến hắn ăn thịt đồng loại của mình, Thiểng Thương nói gì cũng là thiếu nữ mới lớn, đối với sự thân mật này không chừng đã nảy sinh tình cảm. Song nàng biết rất rõ nàng là thức ăn của hắn, trong đầu lại toàn ngập tràn ký ức về cái đầu quay ngược và cánh tay dài thượt ma quái, tình ý gì cũng không nảy ra nổi. Thêm nữa, nàng biết loài quỷ tuy tàn bạo hơn con người, song cũng có tim. Cái vị Thạch Thao này đến tiếng tim đập cũng không, hơi thở không, cử động càng không, hằng đêm nàng ôm lấy hắn chẳng khác nào ôm một thây chết, hỏi sao mà nàng luôn trong trạng thái kinh sợ, suy kiệt tinh thần mà chìm vào giấc ngủ.
Tối đó, hắn lại mò đến. Như thường lệ, không truyền cáo, không gõ cửa, thậm chí không một tiếng động. Nàng đang nằm trên giường lim dim sắp ngủ, xoay người một cái môi đã tỳ sát vào cái gì đó lành lạnh, đối diện là đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào nàng.
Tim nàng giật thót lên một cái, sợ muốn co rút toàn thân.
“Ông… ông Thao…”
Cuối cùng cũng lắp bắp phun ra được vài chữ. Thiểng Thương rất muốn giật người về sau, nhưng ý nghĩ vừa manh nha, chưa kịp thực thi thì tấm lưng gầy gò đã thình lình bị một bàn tay cứng lạnh giữ lại. Nàng run rẩy như con trâu tế dưới lưỡi dao thầy mổ, toàn thân căng thẳng tựa sắp sửa chui vào miệng hổ, họng hùm.
“Đây… đây là hôn,” sau một lúc tưởng chừng như vô tận, thiếu nữ bất giác nói khẽ. Lời vừa buông nàng đã muốn tự cắn lưỡi. Nàng không biết im lặng là vàng sao? Con quỷ này có lẽ chỉ hứng thú thịt nàng có mềm hay không thôi, nào có để ý hành động môi chạm môi của loài người là có ý nghĩa gì.
“Lúc trước ngươi hay làm thế với ta,” giọng nói lạnh lùng bất chợt cất lên, không xen chút cảm xúc hay bất cứ thứ gì gần thế.
Làm… làm gì? Thiểng Thương gào thét trong đầu. Là hôn hắn sao? Nàng trước giờ chỉ đối với thú vật mình nuôi mới thân cận như thế, đến một người đàn ông bình thường còn chưa từng dám nắm tay qua, nói gì đến hôn… một con quỷ như hắn?!
Với tốc độ sên bò, nàng từ từ rời khỏi môi kẻ kia, cố gắng chậm nhất đến mức có thể, hy vọng hắn sẽ không nhận ra cố gắng của mình.
Nàng nghĩ quá đơn giản.
“Tiếp tục.”
Mệnh lệnh mang theo mùi ẩm của đất đá phả lên mặt nàng. Thiểng thương phát rét, nỗi sợ hãi khiến thân thể bất giác làm theo điều hắn yêu cầu.
Cứ thế, lại một đêm kinh hoàng.
Thạch Thao vừa rời khỏi, nàng đã vùng người dậy, vơ vội vài bộ đồ và mấy miếng thịt khô lúc trước lén để dành buộc chặt bên hông. Sau đó bắt đầu công cuộc đào tẩu.
Nàng không thể chịu đựng được nữa! Ngày qua ngày cứ để nàng sống trong tình trạng thấp thỏm này, sẽ sớm phát điên!
Cũng may, trong suốt hai năm qua, dựa vào chút lanh lợi, nàng đã có thể mò được đường ra khỏi cái mê cung đá khổng lồ này. Chỉ cần đi theo dấu hiệu khắc trên vách động, nàng có thể đến được bờ sông. Nơi đó có chiếc bè nàng cực khổ tích trữ tre trúc trong hai năm nay mà làm thành. Qua được bên kia bờ, nàng lại có cơ hội thoát về mặt đất ! Vốn nàng dự tính chờ qua mùa đông lạnh lẽo trên mặt đất mới bắt đầu đào thoát, vì vào mùa xuân khí dương thịnh vượng, yêu quỷ hang trâu không thể lên mặt đất, nàng có thể nhân đó mà trốn ra vùng biển, nơi Thạch Thao không thể truy đuổi. Song nay sự tình đã phát triển đến mức khiến nàng ăn ngủ không yên, từng khắc từng giờ bơi trong bể khổ, nàng bất chấp!
Đẩy chiếc bè giấu sau hốc đá ra bờ sông, Thiểng Thương không chút ngần ngừ leo lên, dùng một cây sào dài chèo chống.
Ra đến giữa sông thì cây sào đột nhiên không thể chuyển động, mặc cho nàng ra sức lôi kéo. Bần thần nhìn xuống mặt nước, nàng không khỏi thất kinh khi trông thấy tóc dài thiếu nữ tỏa ra đen ngòm cạnh bè, một cái đầu từ từ lú lên, gương mặt kẻ dưới nước là một mảng trắng toát, chỉ trừ cái miệng đỏ au và hàm răng lởm chởm.
Nàng ném luôn sào, quay người không dám nhìn, chỉ nghe được tiếng kẽo kẹt như xương cạ vào đá, dưới chân lan đến một dòng nước lạnh tanh tưởi.
“Lạy trời… lạy trời…” Thiểng Thương nhắm nghiền mắt, nước mắt giàn giụa.
Thời khắc nàng chuẩn bị cho điều tệ nhất, lại chỉ có thể cảm nhận một cơn gió từ sau thình lình ập đến khiến nàng chao đảo, suýt nữa đã té xuống sông. Đến lúc mở mắt, kỳ tích thay, chiếc bè đã cập vào bờ bên kia. Lúc quay đầu lại, vẫn còn trông thấy cái đầu con quỷ nọ lấp loáng trong nước, băng băng rẽ sông lao về phía nàng.
Không cần nghĩ nhiều về điều vừa xảy ra, nàng nửa bò nửa chạy lên bờ, hướng về bậc thang đá duy nhấc trước mặt mà mù quáng leo lên, đôi lúc đuối sức muốn dừng, lại bị hình dạng kinh khủng của con quỷ tóc dài đang vặt vẹo chân tay bò theo nàng làm cho kinh hãi, phải cắn răng tiếp tục quay đầu chạy. Con đường lên mặt đất thuận lợi đến không ngờ, chỗ nào nàng bước đến, các vách đá cao nghều sẽ tự động mở ra, nàng chỉ việc cắm đầu mà chạy.
Quả nhiên chưa quá nửa đêm, nàng đã mò lên được mặt đất.
Xuyên qua màn sương đêm dày đặc, qua cây rừng rậm rịt, nàng tháo chạy như điên, không hề nhớ ra mẹ nàng đã từng dạy, yêu quỷ hang Trâu trừ đêm giao thừa tuyệt không thể rời khỏi hang nửa bước, kẻo không sẽ bị thiên lôi đánh chết. Vì điên cuồng như thế mà dốc núi trước mặt cũng không chú ý, lăn vòng xuống dưới.
Cũng may, dốc núi không thoải cho lắm, nàng lăn xuống một bờ sông, tiếng nước sau đó đánh động ngư dân câu cá đêm, họ bèn bơi vào bờ.
Vừa trông thấy nàng, một người bỗng thốt lên.
“Đây chẳng phải là Thiểng Thương của bản Chũm sao?”
Dĩ nhiên, họ nhận ra nàng nhờ ánh trăng làm sáng lên mái tóc. Màu tóc như mây trời thì trong vòng mười hai cái bản mường quanh đây chỉ có mỗi Thiểng Thương của bản Chũm thôi.
Sau một hồi khóc lóc, nàng cũng được người dân đưa về mường. Lúc bấy giờ trong mường Then mới có hội giao duyên, dân mường vì thế số đông vẫn còn tụ tập quanh lửa trại sáng ngời. Vừa trông thấy sơn nữ được đưa về, một thanh niên cao lớn trong đám đông đã bật người chạy ra, vẻ mặt lộ rõ sự nhận thức cùng vui mừng lộ liễu.
“Thiểng Thương? Sao bây giờ em mới đến? Hôm nay là lễ giao duyên, anh cứ chờ em mãi…”
“Ảng Khúc…?” bấy giờ nàng mới ngẩn đầu, mắt trong veo lộ niềm vui mừng của trẻ nhỏ lâu ngày gặp lại người thân.
“Anh… sao em lại ướt thế này?! Chậc, anh vô ý quá, vào đây, vào đây cho ấm.”
Nói rồi, thanh niên tên Ảng Khúc đó đưa nàng đến ngồi gần đống lửa bập bùng, còn nhiệt tình rút tấm lông cọp vắt trên ngọn giáo xuống khoác quanh người nàng.
“Hai mùa vụ trước em đã đủ tuổi giao duyên, sao lại không xuống mường tìm anh? Anh vẫn luôn đợi em…”
Thiểng Thương mở to mắt nhìn gương mặt của gã trai mường mình ái mộ từ bé, nghẹn ngào không thành lời.
“Ảng Khúc, không lẽ anh không biết…”
“Biết gì?”
Hòn đá trong lòng trĩu nặng, nàng sơn nữ miền cao đột nhiên luống cuống, dự cảm rất xấu về việc sẽ xảy ra nếu mình mở miệng.
“Biết…”
Bàn tay ấm áp xoa trên mái tóc ướt sũng, Thiểng Thương được người mình thích ôm vào lòng mà trào dâng xúc động, mắt dần ướt át. Đã lâu rồi, mới lại có một người dang rộng vòng tay che chở cho nàng như thế này.
Ấm quá. An toàn quá. Ước gì cảm giác này sẽ mãi mãi ở đây.
Thế rồi, một giọng nói đã đập tan mọi thứ.
“Biết nó đã được đem đi cúng tế Thạch Thao hai năm trước!”
Mọi ánh mắt đều chuyển về phía một lão già tóc muối tiêu, trên thân khoác áo dài năm thân màu xanh thẫm tượng trưng cho thân phận thầy mo. Mặt lão hung tợn, ngập tràn sát khí, phía sau lão là một đám dân mường tay cầm giáo mác
“Thầy à, không thể nào! Thiểng Thương…”
Ảng Khúc đứng dậy, vẫn ôm chặt sơn nữ trong lòng, giọng đầy sốt sắng.
“Lang! Xin người hãy tránh xa con quỷ đó ra! Ba ngày trước ngài sai lão lên bản Chũm đón ả, được biết Thiểng Thương
“Ta không tin! Là thầy không thích ta chọn Thiểng Thương làm vợ nên mới bịa đặt ra chuyện này!”
“Lang, ngài biết thầy mo không thể nói dối, ta có thể thề với mặt trời, với Thần Nông. Huống chi, hôm nay chẳng phải có hai gã trai đinh bản Chũm xuống đây giao duyên chọn vợ sao? Ngài có thể cho gọi họ dậy tra hỏi.”
Mỗi lần bị thương rỉ máu, Thiểng Thương nhớ rõ, mẹ hay ôm nàng vào lòng vuốt ve cả đêm. Bà nói, con gái của mẹ, đời này nếu có thể ngã vào lòng một người và cảm thấy ấm áp, an tâm tuyệt đối, chính là loại phúc phận viên mãn nhất.
Cái ngày bà bị cọp ăn mất, cũng là ngày cái phúc đó sãi cánh biệt tăm. Vòng tay đang ôm nàng giờ đây rất ấm, rất mạnh mẽ, dẫu có chút run rẩy thoáng qua.
Vì chút run rẩy đó, nàng lại không cảm thấy an toàn. Nàng sợ.
Nỗi sợ đó của nàng cứ lớn dần, theo sự xuất hiện của hai gã trai đinh và đôi mắt kinh hoàng của Ảng Khúc mà cháy bùng lên. Thiêu đốt.
Từ trên giàn hỏa thiêu nhìn xuống gương mặt ái ngại của Ảng Khúc, Thiểng Thương đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Thì ra kiếp người chỉ như vậy, khi hy vọng cuối cùng về một vòng tay chở che bị đánh cho tan nát tơi bời, lòng cầu sinh cũng như tàn hơi của một người sắp chết. Đời này, ngoài mẹ ra, Thiểng Thương chỉ có thể yêu lấy bản thân.
Khát khao bạch đầu giai lão, vốn không dành cho một kẻ sinh ra tóc đã bạc phơ. Cô đơn là một điều đáng sợ. Sinh ra đã định sẽ cô đơn, lại là đáng buồn.
Nàng lẽ ra đã nên chết đi cùng mẹ.
Lửa liếm đến mũi chân, Thiểng Thương bật khóc. Cứ nghĩ bản thân đã bị đông lạnh bởi tình người đen bạc, lại chỉ vì cảm giác bỏng rát thịt da làm cho vỡ tung nỗi uất ức ngột ngạt trong lòng.
Chân tình, rốt cục là tại nơi đâu?
Sấm chớp đầy trời, màn đêm chớm một màu đỏ ửng, bóng đen bị nuốt chửng bởi hàng loạt âm thanh rền vang.
Xuyên qua làn khói dày đặc, thấp thoáng một cái bóng to lớn đang không ngừng tiến về phía nàng, đi kèm theo là tiếng la thảm thiết của người dân trong mường.
Đồng tử nàng giãn to. Là hắn. Là Thạch Thao.
Gương mặt lạnh lùng không chút sự sống, áo choàng nâu tung bay trong sấm sét vang dội, chỉ khác là cả thân người hắn giờ đây đã hóa lớn. Sự kinh hãi gieo vào lòng loài người nhỏ nhoi, vì thế, nhanh chóng áp đảo ấn tượng về vẻ ngoài điên đảo chúng sinh của một đấng quỷ thần.
Sét đánh xuống, một bên vai hắn rách toạt, từ vết thương nhuầy nhụa lồi ra một cái đầu người.
Toàn thân Thiểng Thương run lên bần bật. Sự kinh hoàng của một năm trước cuồn cuộn ập về.
Sấm sét từng hồi không ngừng giáng xuống thân hình của vị chúa xứ Đất, mỗi lần lại xé toạt một mảng thịt da, từ đó lại chui ra một phần cơ thể con người. Chẳng bao lâu , lưng hắn đã chen chúc những phần thi thể không vẹn toàn.
Sự hoàn mỹ, chỉ qua vài lằn roi sát phạt từ trời, đã biến thành ma quỷ chốn âm ty.
Nàng muốn chạy, nhưng không thể, muốn nhắm mắt, lại dường như đã đông cứng toàn thân, chỉ còn biết trân trối nhìn nỗi ám ảnh kinh hoàng lao người về phía mình, miệng chẳng thể bật nổi một tiếng la hoảng loạn.
Thì ra nó chính là Thạch Thao, lẽ ra nàng nên đoán ra từ đầu!
Cũng đã sao…?
Bị ma quỷ nuốt chửng và thiêu cháy thành tro bởi đám người mang quỷ niệm trong đầu, có gì khác nhau?
Không. Không có gì khác cả.
Nước mắt, vẫn cứ thế mà rơi xuống.
Ánh sáng bạc tạo ra bởi sấm chớp vừa lịm, khói đen tản ra từ từ, để lộ một thân hình nhơ nhớp treo bất động phía trên nàng. Gương mặt trống rỗng kia lúc bấy giờ đã áp sát mặt.
Giữa không gian im ắng đến kỳ dị, vang lên một âm thanh kẽo kẹt chói tai, thân cây khổng lồ bị sét đánh từ từ lăn xuống khỏi lưng con quái vật.
Máu nó, theo vết thương bị nhánh cây đâm xuyên qua giữa ngực chảy xuống, cứ không ngừng thấm ướt mặt nàng.
Dây trói được một cái đầu vươn tới dùng răng cắn đứt, hai cánh tay vô lực của nàng bị lôi kéo thế nào mà lại choàng qua cổ sinh vật kia.
“Mọi người đừng sợ! Thạch Thao ra khỏi hang Trâu sẽ bị thiên lôi đuổi đánh! Nó sẽ không tồn tại được lâu! Hiếm có dịp nó chịu rời khỏi vòng bảo vệ của hang Trâu, chúng ta hãy hợp lực lại tiêu diệt luôn mối họa vạn năm này!”
Âm thanh đến từ kẻ đã phán tử cho nàng khàn khàn trỗi lên, mang theo phấn khích và sự tàn độc lộ liễu. Thiểng Thương theo bản năng khít chặt vòng tay trên cổ kẻ nọ. Quái vật mang theo thiếu nữ tóc bạc phóng người chạy về hướng núi, dọc đường không những phải chống đỡ sấm sét, mà còn phải hứng chịu trận mưa giáo mác và tên đồng do lũ trai làng đuổi theo phóng ra. Mỗi lần sét đánh xuống, nó lại khom lưng nhét nàng vào sâu trong lòng, từng mảng thịt vụn máu tươi cứ thế rơi vãi hai bên đường, bất cứ nơi đâu bước chân nó chạm đến.
Lúc sắp vượt qua ranh giới hang Trâu, một ngọn giáo bốc lửa lại từ xa vụt đến, cắm phập vào lưng quái vật. Thể như đến mức cực hạn, quái vật gầm lên thảm thiết rồi rơi xuống cạnh miệng hố hang Trâu – cửa vào xứ Đất.
Chật vật chui ra khỏi lồng ngực đẫm máu kia, Thiểng Thương vuốt mặt, mắt hốt hoảng dõi về đám người đang hùng hổ tiến lên núi. Từ xa nàng đã trông thấy bóng người cao lớn ngồi trên ngựa ào ào phóng đến, tay cầm một ngọn giáo bốc lửa sáng ngời.
Ảng Khúc, lang của mường Then, kẻ mang thần lực mấy đời nhà lang và dòng mâu Thần Nông chảy trong huyết quản.
Tay nắm chặt đứng trước hố đen, nàng do dự. Nên bỏ mặc Thạch Thao và nhảy xuống?
Bàn tay run rẩy nắm chặt gấu váy nàng. “Tháo ra…”
Thiểng Thương sợ hãi lùi xuống một bước, mắt dán chặt vào đống thịt bê bết trên lưng quái vật. Tháo? Tháo cái gì?
Theo hướng nhìn của hắn, mắt nàng chạm đến chân trái đang cố sức nhích lên, áo choàng bị lửa cùng sấm sét xé rách loang lổ, dần dần để lộ ra đầu gối.
Băng ngang gối, là một mảnh vải màu trắng vẫn còn sạch sẽ, tương phản hoàn toàn với mọi dơ dáy còn lại trên thân hắn.
Đến gần, mắt nàng bất chợt mở to.
Góc khăn, còn có thêu hình cây lúa nước vào mùa trổ bông.
“Tháo ra, đừng để vấy máu.”
Đây…. chẳng phải là vuông khăn đội đầu của nàng sao?
“Ông… ông… là Tấc?”
“Tháo ra…” hán vẫn kiên trì yêu cầu.
Lúc Ảng Khúc đuổi đến nơi, chỉ còn kịp trông thấy một thân hình nhỏ bé ra sức đẩy quái vật máu me xuống hố, sau đó lao xuống theo. Mất tăm mất dạng.