Sau khi Lâm Viễn cùng Tiểu Dịch đi vào phòng, Lâm Viễn thả đống túi lớn túi nhỏ trên tay xuống, hỏi “Tiểu Dịch nha, cậu có thể nấu cơm hay không?”
“Biết một chút” Tiểu Dịch muốn nói một hai câu với Hạ Vũ Thiên nhưng gã đang ngồi hút thuốc trên sopha, sắc mặt không tốt lắm làm cậu có chút sợ hãi.
“Cậu biết a?” Lâm Viễn phấn chấn tinh thần “Tốt lắm a, hai ta cùng nhau nấu đi”
“Ân, được” Tiểu Dịch gật đầu, nhìn Lâm Viễn đang hết nhìn đông lại nhìn Tây, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Viễn đi từ trong ra ngoài hết một vòng, tìm thấy phòng ngủ, tủ lạnh, WC nhưng không tìm ra phòng bếp.
“Lâm Viễn, anh tìm cái gì vậy?” Tiểu Dịch khó hiểu hỏi hắn.
“Ách….phòng bếp ở đâu a?” Lâm Viễn khó hiểu “Nồi, bếp, dầu mỡ gia vị ở đâu?”
“Nga, ở trong này” Tiểu Dịch chỉ quầy bar, nói “Ở đây có lò vi sóng”
“Còn gì nữa?” Lâm Viễn nhìn chằm chằm chiếc lò vi sóng bình thường đến ngẩn người.
“Nồi ở dưới” Tiểu Dịch mở ngăn kéo lấy một chiếc bình nhỏ, lại mở ra một cái chốt bí mật ở trên đầu, nói “Đây là bình ga” Nói xong, lại mở tất cả các ngăn tủ, bên trong có nồi cơm điện, lò vi sóng cùng một cái chảo.
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái nhìn đến nửa ngày, ngẩng đầu thấy Hạ Vũ Thiên đang cong khóe miệng cười hắn, Lâm Viễn tâm nói ——mấy công cụ nấu ăn này dọa người lắm sao? Sao phải giấu hết đi? mỗi ngày cơm nước ba bữa, lại giấu chén bát bên trong quầy rượu , kẻ có tiền thực mẹ nó khác người!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn rất thân thiện với Tiểu Dịch liền gác một tay lên sopha, nói với Lâm Viễn “Tôi muốn ăn cơm do chính cậu nấu, không muốn ăn của người khác nấu”
Lâm Viễn ngẩng đầu, Tiểu Dịch cũng quay đầu nhìn Hạ Vũ Thiên sau đó cúi gằm mặt, theo như lời Hạ Vũ Thiên thì cậu tựa hồ là thừa thãi.
Lâm Viễn mất hứng, Hạ Vũ Thiên sao lại thế chứ? Nói chuyện cũng không để ý một chút đến cảm thụ của người khác, muốn đuổi người khác đi thì tùy tiện tìm một cái cớ không được a? Sao lại chọn lời lẽ người khác không thích nghe nhất để nói……
Bất quá Lâm Viễn lại nhìn Tiểu Dịch kia, tâm nói đứa nhỏ này cũng khá thú vị a, loại tình huống này nếu là người khác gặp phải đã sớm tức giận bỏ đi, đứa nhỏ này giống như không có não, thật sự hy vọng ở lại sao? Hay là có chuyện gì phải nói với Hạ Vũ Thiên?
“Lâm Viễn, anh nấu đi, em ra đó ngồi” Tiểu Dịch nói khẽ với Lâm Viễn.
“Nga, được” Lâm Viễn hơi gật đầu, Tiểu Dịch đi đến ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên, thoạt nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Lâm Viễn lại nổi tâm bát quái, vừa nấu ăn vừa vểnh tai nghe.
Bất quá hai người đều ngồi ngốc như vậy, không ai mở lời.
Lâm Viễn tự nhủ với bản thân quên đi, hắn đang làm cà rốt chiên trứng, còn có canh tiêu thịt, ân….làm thêm một ít cơm chiên trứng đi, lúc nãy ở siêu thị có mua một ít rau dưa, một con gà nướng, làm thêm canh gà cà chua đi, bữa tiệc này rất phong phú nha!
Vừa nghĩ LÂm Viễn vừa ném cà rốt cùng thanh tiêu vào nồi……quả nhiên đã đầy nồi rồi!
“Vũ Thiên” Giằng co thật lâu, Tiểu Dịch rốt cuộc cũng mở miệng.
Hạ Vũ Thiên đang đặt tâm tư lên người Lâm Viễn đang nấu ăn, liếc Tiểu Dịch một cái, chớp chớp mi.
“Này cho anh” Tiểu Dịch lấy một phong bì rất dày từ trong túi đưa cho Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên không nhận, hỏi “Cái gì?”
“Ngày đó……thủ hạ của anh đưa tiền cho em” Tiểu Dịch nói.
Hạ Vũ Thiên tựa hồ ngẫm nghĩ, hỏi “Không đủ?”
“Không phải, em không muốn lấy tiền của anh, em thượng……..thượng giường với anh không phải vì tiền” Tiểu Dịch thật cẩn thận nói.
Lâm Viễn đang đánh trứng, tâm nói, ai nha, Hạ Vũ Thiên không phải người a, đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là sinh viên, anh đã đầu độc một đóa hoa của tổ quốc!
Hạ Vũ Thiên không chút cảm xúc, nói “Điều này không quan hệ đến tôi, chúng ta chỉ làm một cuộc giao dịch, cậu không muốn đòi tiền, vậy ném đi”
Lâm Viễn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tiểu Dịch đang cúi gằm mặt, vẻ mặt thương tâm, nước mắt vòng quanh đôi mắt to tròn, có chút không đành lòng, tâm nói………đứa trẻ này đầu óc có vấn đề a, cho dù yêu thích đàn ông thì trong thiên hạ cũng không thiếu thanh niên tốt đợi cậu lựa chọn, sao phải coi trọng Hạ Vũ Thiên như vậy? Tính tình không tốt, vẻ mặt như táo bón, có mấy đồng tiền dơ bẩn thì tâm cao khí ngạo, chung quy vẫn là cái xã hội đen, không tiền đồ, không có ngày mai, gã còn không bằng Vương đại gia hàng xóm trước kia của hắn.
Hạ Vũ Thiên nói chuyện với tiểu Dịch nhưng hai mắt vẫn phiêu phiêu về hướng Lâm Viễn đang nấu cơm cách đó không xa, nhìn thấy Lâm Viễn đang lẩm bẩm, không biết đang nói gì, khẽ nhíu mày.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Tiểu Dịch cố lấy dũng khí ngẩng đầu nói với Hạ Vũ Thiên “Vũ Thiên, em thích anh, chúng ta kết giao đi?”
Vừa lúc Lâm Viễn bỏ thịt bằm vào chảo dầu nóng —— bùm một tiếng, Lâm Viễn cả kinh vội giảm lửa, tâm nói……..ai nha, thật là phá hỏng không khí thổ lộ ở phía sau.
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc, nói với Tiểu Dịch “Tôi tìm cậu chẳng qua là tìm đối tác trên giường, người như cậu tôi có đến vài chục người”
Tiểu Dịch sửng sốt, đôi mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt phong bì……….
Lâm Viễn cầm giá hung hăng đảo thịt, tâm nói, Hạ Vũ Thiên, anh nha, cái đồ trời đánh, hỗn đản, vương bát đản không có nhân tính, không biết xấu hổ! Băm chết ngươi!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn mạnh tay như vậy vô cùng thú vị.
Nhưng Tiểu Dich bên cạnh tựa hồ còn không muốn buông tha, lên tiếng “Em không giống bọn họ”
Hạ Vũ Thiên đã có thể ngửi đượng hương vị thanh tiêu xào thịt, nhìn nhìn Tiểu Dịch nói “Thì sao?”
Tiểu Dịch cắn môi, nói “Em biết anh không có tình nhân…….anh không thể cho em một cơ hội sao?”
Lâm Viễn thái cà rốt, cảm thấy Tiểu Dịch có chút đáng thương, Hạ Vũ Thiên-thằng nhãi này thực không ra thể thống gì.
Hạ Vũ Thiên đứng lên, đi đến cạnh quầy bar nhìn Lâm Viễn thái cà rốt, đưa tay ôm bả vai Lâm Viễn, nói với Tiểu Dịch “Ai nói tôi không có tình nhân”
Lâm Viễn rưng rưng nhìn Tiểu Dịch —— tiết mục nhàm chán như vậy cậu cũng tin?
Tiểu Dịch giật mình nhìn nhìn Lâm Viễn, thấy hắn cũng chan chứa nước mắt, Lâm Viễn rút giấy ăn lau mắt, tâm nói, cà rốt sao lại cay mắt như vậy a?
“Em đã biết” Tiểu Dịch cúi đầu, xoay người rời đi, Hạ Vũ Thiên nói “Mang tiền đi đi,đó là thứ dành cho cậu”
Tiểu Dịch giương mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, ánh mắt có chút tức giận.
Lâm Viễn tâm nói, Hạ Vũ Thiên, anh sao lại thiếu đạo đức như vậy a? đi theo anh đúng là đáng xấu hổ a.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn đột nhiên ôm cứng Hạ Vũ Thiên, nói với Tiểu Dịch “Cậu có muốn báo thù không a?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Viễn, Tiểu Dịch đầu tiên cũng ngẩn người, lập tức hiểu ra ngay, đưa tay cầm thớt gỗ đựng cà rốt đổ lên người Hạ Vũ Thiên, mắng to “Hạ Vũ Thiên, anh là đồ vương bát đản! Một ngày nào đó anh sẽ bị người khác đá, còn bị đá thật sự thảm hại!” Nói xong, xoay người bỏ chạy.
“Ping” một tiếng, cửa chính đóng lại, Lâm Viễn cảm thấy thực thỏa mãn nha, thả Hạ Vũ Thiên ra, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên sắc mặt âm trầm quay đầu lại, toàn thân đều là sợi cà rốt.
“Lá gan cậu không nhỏ a” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nhìn Lâm Viễn.
Lâm Viễn cười gượng hai tiếng, tâm nói: Tôi còn tưởng cậu ta sẽ đâm anh một dao chứ, không nghĩ đến chỉ đổ cà rốt a…….rất không sáng tạo, thật sự là đứa nhỏ thiện lương, lúc nãy nên cầm dao, giơ lên chém xuống thiến gã đi, như vậy có thể vì dân trừ hại.
Thấy Hạ Vũ Thiên đến gần mình, Lâm Viễn cầm dao trước ngực, tư thế chuẩn bị