Con đường bên ngoài giáo đường kỳ thật không tính là quá rộng, nhưng có điều lớn hơn những đường mòn lên núi, hai bên là rừng cây rậm rạp, cơ hồ không có người đi đường, xe lui tới cũng rất ít.
Hạ Vũ Thiên cõng Lâm viễn trên lưng, chậm rãi đi xuống dưới.
Lâm Viễn không chịu tựa vào lưng Hạ Vũ Thiên, thẳng cổ nhìn thấy gáy gã, nhìn nghiêng sườn mặt có chút xấu hổ.
“Cậu có mệt hay không a?” Hạ Vũ Thiên quay đầu nhìn hắn.
“Không phiền, không phiền” Lâm Viễn xấu hổ cười “Anh so ra mệt hơn a”
“Tôi là nói cổ của cậu” Hạ Vũ Thiên trắng mắt liếc, nói “Cậu có thể ngã đầu trên vai tôi”
Lâm Viễn giật giật khóe miệng, tâm nói: Tôi chính là không muốn tựa vào vai anh nên mới không tựa vào.
“Nghe thấy không?” Hạ Vũ Thiên cười hắn “Sợ cái gì, tôi cũng không ăn thịt người!”
Lâm Viễn cảm thấy cổ cứng ngắc, còn có thể bị sái cổ, vì thế đành buông tha, gác cằm lên vai Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày ” cằm cậu là dùi à?!”
Chân mày Lâm Viễn giật một cái “Anh đúng là thần kinh, đi mau!”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ, tiếp tục cõng hắn xuống núi.
Ngay lúc này, phía sau xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng, dừng lại bên cạnh bọn họ, cửa kính kéo xuống, người nhô đầu ra đúng là Tôn Lâm.
“Lâm Viễn” Tôn Lâm gọi một tiếng, Lâm Viễn cười cười với hắn. Hạ Vũ Thiên vẫn không dừng bước, tiếp tục đi xuống.
Tôn Lâm giảm tốc đi bên cạnh, hỏi “Làm sao vậy?”
“Nga, xe chết máy” Lâm Viễn thành thật trả lời.
“Cần tôi cho đi nhờ xe không?” Tôn Lâm hỏi.
“Không cần” Lâm Viễn cười tủm tỉm, tựa vào trên lưng Hạ Vũ Thiên, bày ra bộ dáng có vẻ vô cùng thân thiết “Như vậy thú vị hơn”
Hạ Vũ Thiên hơi hơi nhoẻn miệng, cảm thấy rất hưởng thụ.
“Được….cậu biết số điện thoại của tôi, nếu có việc gì liền gọi cho tôi” Tôn Lâm nói xong, lái xe đi.
Lâm Viễn thấy xe đã đi xa, khe khẽ thở dài, ghé vào trên lưng Hạ Vũ Thiên ngẩn người.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hạ Vũ Thiên hỏi hắn.
“Không có gì” Lâm Viễn hai tay nắm bả vai Hạ Vũ Thiên, nhìn lên không trung trên đỉnh đầu, một trận gió thổi qua, cảm giác vô cùng thoải mái, phía sau xe của đám vệ sĩ không nhanh không chậm theo sát, hắn hỏi “Hạ Vũ Thiên, anh có súng không?“
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, quay đầu lại cười hỏi “Có, nhưng đừng trông cậy rằng tôi sẽ cho cậu súng, hơn nữa, cho cậu cũng sẽ không dùng”
“Sách” Lâm Viễn bĩu môi khinh thường, nói “Chính bởi vì không biết dùng mới muốn liếc mắt một cái nhìn thử không đúng sao? Lần trước hình như tôi thấy vệ sĩ của anh có, anh nhất định cũng có, cho tôi xem”
“Bây giờ làm sao lấy?” Hạ Vũ Thiên cười “Chờ về đến nhà đi, nhà cũ có bãi tập bắn, cậu có hứng thú tôi có thể dạy”
“A, hiện tại trên người anh cũng có a?” Lâm Viễn rất tò mò, đưa tay sờ ngực gã, sờ soạng trong quần áo “Anh giấu chỗ nào rồi? Cho tôi xem”
“Ai” Hạ Vũ Thiên bị hắn sờ soạng không được tự nhiên, nói “Chớ có sờ tới sờ lui, cẩn thận tôi không khách khí với cậu”
Lâm Viễn bĩu môi “Keo kiệt”
“Cậu hỏi súng làm gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.
“Chính là tò mò” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm, tâm nói: Tốt nhất lão tử phải thử một phen, như vậy ngày nào đó có nguy hiểm còn cón thể phòng thân a, đi theo ngươi rất không an toàn.
Trên sườn núi, A Thường mở mui xe, kiểm tra bên trong có hỏng hóc gì không, trong lòng có chút buồn bực……mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng sẽ kiểm tra xe, không có vấn đề a, như thế nào lại đột nhiên chết máy?
Vừa nghĩ, hắn vừa đi đến nhìn xem, liếc mắt một cái….liền nhìn đến đầu ống dẫn hơi bị cắt đứt…..
A Thường khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ quặc, tối hôm qua hắn xem, ống dẫn hơi hoàn hảo vẫn là đồ mới thay không có khả năng hư hỏng, như thế nào lại đột nhiên bị đứt, lại nhìn thấy……….đường cắt bằng phẳng!
A Thường lập tức ý thức được tình huống không ổn, là có người nhân lúc hắn không ở đó động thủ tay chân, có thể tiếp cận xe hắn…..là người một nhà?!
Nghĩ đến đây, A Thường lập tức lấy di động, hơn nữa vội vàng chạy xuống chân núi.
Lâm Viễn nhàn nhã ghé vào trên lưng Hạ Vũ Thiên, có chút buồn ngủ, lúc này, chợt nghe tiếng điện thoại Hạ Vũ Thiên vang lên.
“Tiếng chuông thật không sáng ý” Lâm Viễn đưa tay, lấy điện thoại trong túi áo, nhấn nút nghe, đặt lên tai Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên chợt nghe tiếng A Thường truyền đến bên kia điện thoại, mang theo thở dốc, như vậy là vừa chạy vừa nói.
Nghe xong mấy câu ngắn gọn của A Thường, Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng gật gật đầu, nói “Tôi đã biết”
A Thường cúp điện thoại, lại nhấn dãy số khác gọi anh em đến.
Sau khi Lâm Viễn ngắt điện thoại, lại nhét vào túi áo Hạ Vũ Thiên, chợt nghe Hạ Vũ Thiên thấp giọng cười nói “Lâm Viễn, lần này cũng không phải là tôi an bài”
“A?” Lâm Viễn nghe không hiểu, đang lúc khó hiểu, đột nhiên………phía sau truyền đến một loạt tiếng “phanh” dồn dập, sau đó là “ping” một tiếng nổ.
Lâm Viễn sửng sốt, quay đầu lại xem, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc xe jeep quân dụng, bốc đầu, tông vào đám xe vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên.
“a!” Lâm Viễn nói “Tai nạn xe cộ!”
“Lâm Viễn, cậu có bao giờ gặp xã hội đen thật sự chưa a?” Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi.
“Ân? Anh không phải sao?” Lâm Viễn đẩy gã “Anh thả tôi xuống, mấy vệ sĩ của anh hình như bị thương”
“Ai nha…….”Nói còn chưa dứt lời, Lâm Viễn đã bị Hạ Vũ Thiên ném vào trong một lùm cây.
“Anh làm gì?” Lâm Viễn bị rơi rất thảm, xoa chân bị thương, nhìn thấy thân mình Hạ Vũ Thiên chợt lóe phóng đến bên cạnh hắn, từ trong ống quần lấy ra một cây súng nhỏ, tháo chốt giao cho Lâm Viễn, nói “Ngoại trừ tôi, vô luận ai đến bên cạnh đều nổ súng bắn người đó”
“A?” Lâm Viễn cầm súng trên tay, có chút thất thố “Tôi…..Tôi chưa từng bắn súng a”
“Đừng bắn chính mình là được” Hạ Vũ Thiên lại lấy ra 1 cây súng ở sau lưng…….lúc này, chợt nghe “ping ping” vài tiếng súng……là tiếng súng từ trong xe đám vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên truyền đến.
Hạ Vũ Thiên chau mày.
“Làm sao vậy?” Lâm Viễn hỏi.
“Trong bốn vệ sĩ, có 1 kẻ là nội ứng” Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói “Ba người còn lại phỏng chừng đã bị bắn chết”
Lâm Viễn nghe xong trong lòng sợ hãi……..sau đó mới phản ứng lại: đây không phải là Tân Châu cảng a, là đời thật a.
Lúc này, bên trong vài chiếc xe jeep quân dụng bước xuống vài người vạm vỡ, trên tay đều cầm súng, Lâm Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên đang nhìn bốn phía, tựa hồ là đang nghiên cứu đi như thế nào.
“Uy, Hạ Vũ Thiên” Lâm Viễn đưa tay chỉ, khều khều gã.
“Ân” Hạ Vũ Thiên quay đầu lại nhìn hắn.
“Anh thật sự không bỏ tôi lại một mình mà chạy chứ a?” Lâm Viễn còn thật sự nói.
Hạ Vũ Thiên cảm thấy có chút buồn cười “Trong tình huống này hẳn là bảo tôi đừng quan tâm cậu, tự mình đi trước mới đúng chứ?!”
“Anh mơ thật đẹp a! Hoặc là không chết, hoặc là hai ta đồng quy vu tận!” Lâm Viễn vừa nói vừa chụp bả vai gã “Cơ hội tốt như vậy, không phải anh cầu còn không được sao? Cho nên nhất định phải biểu hiện thật tốt a! Đại ca!” Lâm Viễn chắp tay.
Đột nhiên Hạ Vũ Thiên cảm thấy xúc